Chương trước
Chương sau
Sau khi ăn xong, bọn trẻ tung tăng nhảy nhót quanh phòng khách, hiếm khi tám anh em nhà họ Tô có dịp tụ tập đông đủ, đang ngồi dưới tầng một vừa trò chuyện vừa xem Hân Hân và Túc Bảo chơi đùa.

Bà cụ Tô nhìn xung quanh một vòng rồi im lặng lên lầu.

Trẻ con trong nhà đều đang ở đây, dù thiếu Ngọc Nhi nhưng lại nhiều thêm một Túc Bảo.

Giống như chẳng có gì thay đổi, nhà họ Tô lặng im năm năm đã quay về dáng vẻ rộn rã tiếng cười như lúc trước.

Gần đến mười bốn tháng bảy rồi, Ngọc Nhi của bà cũng sắp đi.

Bọn trẻ đều đang nấu đồ ăn cho Ngọc Nhi, cả bàn đều là món Ngọc Nhi thích, mấy đứa con trai của bả

cũng bắt đầu học theo Túc Bảo thắp một nén nhang trước khi ăn cơm.

Không biết lúc bà còn sống có thể gặp lại Ngọc Nhi một lần không nhỉ?

Bà cụ Tô về phòng, lặng yên đứng trước cửa sổ, nhìn bóng đêm xa xăm ngoài kia.

Ông cụ Tô tháo kính lão, hỏi: “Sao thế bà?”

Bà cụ Tô khế đáp: “Không có gì.” 

Ông cụ Tô bĩu môi, cái bà này, người gì càng già càng không hiểu nổi.

Mấy cô gái trẻ thì thôi không nói làm gì, bà đã lớn tuổi thế rồi, sao tâm hồn còn nhạy cảm thế?

Lúc này, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

Bà cụ Tô tưởng là mấy người Tô Nhất Trần hoặc Túc Bảo, sắp xếp lại biểu cảm, quay về dáng vẻ bà cụ thích lải nhải lúc trước.

“Ai thế?” Bà vừa đi vừa hỏi: “Không phải mấy đứa đang chơi dưới đó à, sao, lại phá phách gì rồi hả?”

Cửa phòng vừa mở ra, con ngươi bà cụ Tô co rụt, cả người đứng sững như trời trồng!

Ông cụ Tô mãi không nghe thấy vợ mình nói gì, ngước mắt nhìn lên chỉ thấy bà cụ sững sờ trước cửa, trông dáng vẻ hệt như mất hồn.

Ông lập tức đứng dậy, nhíu mày hỏi bà sao vậy? Hồn vía bay đi đâu rồi?”

Hay là gặp quỷ... Câu này thì ông cụ không dám hỏi.

'Thế nhưng sau khi đi ra, trông thấy bóng người ngoài cửa, ông cụ Tô cũng sửng sốt y hệt.

Ngọc Nhi?

Ông cụ Tô ngơ ngác, tay chân cứng đờ, không dám  nhúc nhích.

Chắc chắn mình bị hoa mắt rồi, nhưng nếu hoa mắt là có thể nhìn thấy Ngọc Nhi thì ông rất muốn hoa mắt thêm một chút nữa...

Bờ môi bà cụ Tô run rẩy, nước mắt cứ thế trào dâng khiến tầm nhìn nhòe đi.

Bà run run vươn tay ra, thật sự chạm tới gò má của 'Tô Cẩm Ngọc.

'Tô Cẩm Ngọc nắm tay bà cụ Tô, nức nở: “Mẹ ơi...”

Bà cụ Tô không kiềm được nữa, nước mắt rơi tí tách từng hạt. Bà sợ mình khóc sẽ không nhìn Tô Cẩm Ngọc. được nên vội vàng giơ tay lau nước mắt.

“Ngọc Nhi... Ngọc Nhi, con về rồi?” Bà cụ Tô vuốt ve gò má Tô Cẩm Ngọc, giọng nói run rẩy không che giấu được sự quan tâm của người mẹ: “Ngọc Nhi, con... Con đã ăn cơm chưa?”

Bà cụ Tô giống hệt như khi cô còn sống, cứ hỏi hết chuyện này đến chuyện khác: “Ở... bên kia, con có khỏe không?”

“Bình thường ăn cái gì? Có quần áo để mặc không con, có bị lạnh nhạt không?”

Viền mắt Tô Cẩm Ngọc ướt đẫm, nhẹ nhàng nói: “Mẹ ơi, con tốt lắm. Ăn uống đầy đủ, Túc Bảo thường xuyên cúng cơm cho con, con đều ăn hết... Hai hôm nay là rằm tháng bảy, quỷ môn quan mở nên con được lên đây... Cũng ăn được mì tôm thượng hạng, bánh nướng tổ ong và sữa tươi chiên của anh tư.”


Bà cụ Tô sửng sốt, không nhịn được phì cười, trong tiếng cười lại xen lẫn một chút nức nở.

Còn nhớ khi Tô Cẩm Ngọc còn bé đòi ăn cánh gà không xương sốt tiêu, bà đã nói với con gái ăn không ngon đâu con, sở dĩ cánh gà phải rút hết xương là vì chỉ có mấy bà cụ đã rụng hết răng rồi mới ăn món này thôi.

Không ngờ Tô Cẩm Ngọc vẫn còn nhớ rõ.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.