Chương trước
Chương sau
'Túc Bảo nhìn bầu trời, nói: 'Muộn rồi mà, năng chiếu vào mông rồi cậu cả ơi, các cậu đang tập thể dục ạ?"

Tô Lạc nhìn trời, đến một ngón tay cũng không muốn cử động, nói: "Còn không phải sao.... Tập cường độ cao. để giảm béo mà."

Tô Nhạc Phi nhặt quần áo lên lau mặt: “Cơ bụng tám múi rõ hơn rồi này."

Tô Ý Thâm: “Chắc vài ngày tới câu không làm phẫu thuật được rồi!"

May sao, anh dồn ngày nghỉ phép trong năm rồi xin

nghỉ luôn 5 ngày trong đợt này, nếu không thì phải làm sao bây giờ?

Nghe các cậu của mình nói về việc dậy sớm tập thể dục, Túc Bảo phấn khích nói: “Túc Bảo cũng muốn tập!”

Cô bé vẫy tay: “Cậu cả, cậu hai, cậu tư, cậu năm, cậu út, mau tập theo Túc Bảo nào!”

"Trái, trái, phải, quay lại!"

Năm người cậu đã hóa đá tại chỗ.  

Cô bé con đang nhảy điệu múa thỏ được dạy ở trường mẫu giáo, khi quay lại nhìn thấy các cậu vẫn đang nằm liệt, bé liền ra lệnh bằng giọng nói non nớt: “Cậu cả ơi, đứng dậy nhanh lên!”

“Cậu hai, đừng lười biếng nha!” “Cậu tư, cậu năm, không được nằm nữa!”

“Cậu út cậu làm sai động tác rồi, mông phải vặn thế này!"

Mộc Quy Phàm trở về từ bên ngoài, vẻ mặt sảng khoái, đáy mắt thoáng ý cười. Anh nhấc cục bột nhỏ lên, ôm vào lòng rồi hỏi: “Con đã ăn gì chưa?”

Túc Bảo ôm cổ Mộc Quy Phàm: "Ba, con và các cậu đang tập thể dục, tập xong mới có thể ăn cơm ạI"

Mộc Quy Phàm liếc nhìn đám người Tô Nhất Trần, nói: “Ở trường mầm non ăn trước rồi tập thể dục buổi sáng hay tập trước rồi ăn sau vậy con?”

Túc Bảo ngẩn người, nói: “Ăn trước rồi mới tập thể dục buổi sáng ạI!”

Mộc Quy Phàm cười khẽ: “Đúng rồi, đi ăn cơm trước nào!”

Cô bé con cứ vậy mà bị ba ruột gạt cho quên luôn chuyện bắt các cậu tập thể dục cùng, bé gật đầu nói:  

“Cậu cả, cậu hai, cậu tư, cậu năm, cậu út ơi, ăn sáng nào!” Năm người cậu thở phào nhẹ nhõm.

Không phải họ không thể.

Nhưng... chống đẩy một ngàn lần quả thực là điều mà người bình thường không thể làm được.

Bà cụ Tô không hề mềm lòng, nói phạt là phạt cực kỳ nghiêm khắc.

Mộc Quy Phàm quay đầu nhìn, đáy mắt lộ vẻ khinh thường, anh nói: “Yếu quá!”

'Tô Nhạc Phi: Mẹ kiếp!!

Lúc ăn sáng, các cậu của Túc Bảo cầm đũa mà tay cứ run lên từng chặp.

Tô Nhạc Phi rất đói, và đồ ăn vào miệng liên tục nên đũa cũng không ngừng gõ vào bát.

'Túc Bảo trợn mắt há hốc mồm.

“Cậu năm, cậu không sao chứ?” Cô bé con nhìn Tô Nhạc Phi với vẻ lo lắng.

'Tô Nhạc Phi: “Không sao đâu con!” 

'Túc Bảo tỏ vẻ thông cảm, cậu năm còn trẻ mà đã mắc chứng bệnh của người già rồi.

Cô bé chỉ mới trông thấy mấy cụ già và các quỷ hồn già bị run tay như vậy thôi nha!

'Túc Bảo dùng đũa gắp một miếng cà tím om nói: "Cậu năm, Túc Bảo đút cho cậu ăn! Yên tâm, Túc Bảo sẽ chăm sóc cậu năm thật tốt!"

'Tô Nhạc Phi cảm động muốn khóc.

Sau khi ăn một miếng đồ ăn mà Túc Bảo đút, anh cảm thấy thơm ngon đến lạ.

Anh đắc ý liếc nhìn mấy người anh em của mình, ánh mắt như muốn nói anh là người chiến thắng trong cuộc đời.


Tô Lạc cười tỉnh quái: “Cậu năm của con sẽ như vậy đấy!"  

'Túc Bảo xoa đầu Tô Nhạc Phi, an ủi: “Cậu năm đừng lo, Túc Bảo sẽ thay bỉm cho cậu năm, sau đó đút bỉm cho cậu năm.... A không phải, sẽ đút cơm cho cậu năm.”

'Tô Nhạc Phi mắc nghẹn miếng cà tím trong cổ họng, chợt thấy cà tím không thơm nữa.

Cái này, cái này, cái này, sao lại nói đến mức độ này vậy?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.