Cuối cùng, sau khi uống xong rượu và ăn hết quà vặt, mấy anh em vẫn năm thành hàng trên mái nhà, cùng nhau trò chuyện.
Dù đêm mai có ngàn vì tinh tú trên bầu trời cũng không bằng ánh sao thưa thớt đêm nay, ngày sau họ sẽ không bao giờ có thể gặp lại Tô Cẩm Ngọc nữa....
Trong góc tối của cầu thang, một bóng người cao. gầy đang đứng tựa người.
Mộc Quy Phàm lặng lẽ đứng nhìn.
Hai mắt cô gái kia đang cong như vầng trăng khuyết, mặt mày rạng rỡ khi kể về thời thơ ấu của cô.
Rõ ràng là một gương mặt dịu dàng và nữ tính, nhưng trong mắt cô lại luôn hiện lên vẻ tinh nghịch.
Hóa ra, tính cách của Túc Bảo gần như được di truyền từ Tô Cẩm Ngọc.
Đối với Mộc Quy Phàm, khi trước Tô Cẩm Ngọc chỉ là một cô gái xinh đẹp trong tấm ảnh, chỉ là mẹ của con gái anh.
Bây giờ, cô 'sống' lại trong đôi mắt anh, cũng khiến anh nhớ kỹ cô.
Thật tốt.
Mộc Quy Phàm liếc nhìn Túc Bảo đang ngủ vì say rượu, từ bỏ ý định đi tới ôm cô bé về phòng. Anh không muốn quấy rầy cuộc hội ngộ của mấy anh em nhà họ Tô, chỉ lặng lẽ quay người rời đi.
Khi trời đần sáng, mọi người bất giác chìm vào giấc. ngủ. Túc Bảo đang rúc trong lòng Tô Nhất Thâm trở mình, dang rộng tay chân và kêu gừ gừ như một chú heo con.
Chiếc thúng tre trượt khỏi chân Tô Nhất Trần, xoay. tròn và che đầu Túc Bảo.
Khi vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710500/chuong-411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.