Chương trước
Chương sau
“Woa, không ngờ cô ta lại nói lời lẽ ám chỉ như vậy ngay trước mặt mọi người để trốn tránh trách nhiệm!”

“Tôi cũng nghe thấy rồi, cô ta nói chỉ cần không báo cảnh sát thì kêu cô ta làm gì cũng được!”

Vẻ mặt Chu Vũ cứng đờ, hận không thể tìm cái lỗ nẻ mà chui xuống!

Cuối cùng, Chu Vũ bị cảnh sát dẫn đi, vô số điện thoại di động chụp lại hình ảnh của cô ta.

Trước đây Chu Vũ dùng đủ mọi cách cọ nhiệt...để nổi tiếng. 

Giờ cũng coi như nổi tiếng rồi....Nhưng có lẽ cả đời này không trở mình được nữa!

Chu Vũ muốn khóc, sao mọi chuyện lại phát triển tới bước này?

Cô ta còn muốn làm tứ phu nhân nhà họ Tô mà! Cô †a còn muốn gả cho Tô Lạc rồi sinh cho anh ba bảo bối mà!

Cô ta nghiến răng, lòng tràn đây căm hận.

Đều tại Tô Tử Du và Túc Bảo.

Trẻ con nhà họ Tô sao lại đáng ghét như vậy!

Thích lo chuyện bao đồng gì chứ??

Trong phim trường, mọi người đều bận bịu đăng video hoặc đào lại chuyện cũ của Chu Vũ để cùng ăn dưa.

Cố Thất Thất nắm tay dì quỷ, nói: “Cảm ơn chị nhiều lắm! Chị tên là gì? Chị là diễn viên quần chúng à? Chị trang điểm giống quỷ thật đó, để lại phương thức liên lạc đi, em mời chị ăn cơm!”

Dì quỷ cụp mi, kinh ngạc nhìn tay Cố Thất Thất.

Đây là người đầu tiên nói mời nó ăn cơm sau khi nó chết!

“Không... cần... đâu...” Dì quỷ khó khăn nói. 

Nó liếc nhìn Túc Bảo, nói: “Nếu... không... có... việc... gì.. thì... ta... đi đây..”

Túc Bảo: “Dạ, cảm ơn dì quỷ!”

Cố Thất Thất thấy khó hiểu, sao Túc Bảo luôn gọi người này là dì quỷ nhỉ?

Cô ngẫm nghĩ lại kịch bản, có tình tiết nào người dân bị quỷ hại không nhỉ? Nếu không thì vì sao diễn viên quần chúng này lại trang điểm như vậ)

Cố Thất Thất chỉ hơi thất thần mà dì quỷ đã biến mất không còn bóng dáng. Khi Cố Thất Thất ngẩng đầu lên thì không tìm được dì quỷ nữa.

Túc Bảo duỗi eo, cười híp mắt: “Lại giải quyết được một chuyện lớn rồi! Túc Bảo siêu lợi hại đúng không?”

Cố Thất Thất ôm Túc Bảo rồi như dán vào người cô

bé: “Ừm, Túc Bảo siêu lợi hạ

'Túc Bảo hét to, trốn ra sau: “Chị Thất Thất, mặt chị đen lắm! Cậu tư ơi cứu con với!”

Tô Lạc đi lên, duỗi tay nói: “Đưa Túc Bảo cho tôi đi!”

Nào ngờ Cố Thất Thất nghiêng người, ôm Túc Bảo chạy mất: “Không đưa!”

Tô Lạc: “?”

Bà cụ Tô: “22” 

Cố Thất Thất cảm thấy rất thoải mái, không ngờ chuyện này lại có thể giải quyết dễ dàng như vậy.

“Chị vốn định nhờ người nhà của chị giúp giải quyết chuyện này! Nếu thật sự không tìm được chứng cứ thì chị sẽ cho Chu Vũ nếm trải cảm giác mặt bị khói hun!!” Trong phòng trang điểm, Cố Thất Thất vừa lau mặt cho Túc Bảo vừa nói.

Gương mặt nhỏ của Túc Bảo bị mặt Cố Thất Thất đụng vào nên bẩn, giờ Túc Bảo đang dẩu môi, ngồi yên chờ lau mặt.

Nghe lời nói ban nãy của Cố Thất Thất, Túc Bảo lắc đầu nói: “Chị Thất Thất, bây giờ là xã hội pháp trị, phải coi trọng pháp luật, biết không ạ?”

Cố Thất Thất bị chọc cười.

Cục bột nhỏ dễ thương đang nghiêm túc thảo luận pháp luật với cô ấy.

Cố Thất Thất gõ nhẹ lên mũi Túc Bảo, nói: “Sao em lại đáng yêu như vậy! Đáng yêu thế này, có bán đi không, chị mua em giá một tỷ tệ!”

Bà cụ Tô và Tô Lạc: ”..."

Hóa ra đây gọi là.... bị bán đi còn giúp đếm tiền đó ư. 

 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.