Chương trước
Chương sau
Bối Thần Vũ đang nằm trên giường, xương chân bị gãy khiến cô ta đau muốn chết.

Mẹ cô ta đã gọi xe cấp cứu nhưng không hiểu sao xe cấp cứu vẫn chưa đến!

“Mẹ ơi, chân con đau quá...” Bối Thần Vũ khóc: “Đầu con cũng đau quá.”

Mẹ Bối Thần Vũ sờ tay lên trán cô ta thì phát hiện cô ta đã bị sốt.

Bà ta nhanh chóng đi lấy chiếc khăn ướt và đắp lên trán Bối Thần Vũ.

“Con chịu đau thêm chút nữa, ba con đã gọi điện giục xe cấp cứu rồi.”

Ba của Bối Thần Vũ đang cáu kỉnh ngoài cửa, nói: “Gì mà không điều xe tới được? Tất cả xe cấp cứu đều đi đón bà bầu rồi ư?”

“Gì mà tự đến viện? Gãy xương chân cũng nguy hiểm mà, sao các người có thể nói là không cấp bách...”

Không rõ đầu dây bên kia điện thoại nói những gì.

Ba của Bối Thần Vũ tức giận cúp điện thoại, chửi: “Chắc tại nhà mình nghèo, không có tiền đưa bao lì xì cho họ nên họ mới lề mề không tới đón! Còn nói phải đi đón phụ nữ mang thai, chẳng lẽ đêm nay tất cả bà bầu đều tập trung sinh nở sao?!” 

Bối Thần Vũ bật khóc khi nghe những lời này. Sao cô ta đen đủi thế này?

Gọi cái xe cứu thương cũng gặp phải tình huống không thể điều xe tới??

"Mẹ... Con muốn ăn dưa hấu." Bối Thần Vũ vừa khóc. vừa nói.

Mẹ cô ta vội đáp: “Được, mẹ đi bổ dưa ngay đây!”

Ba Bối Thần Vũ thở than: “Đừng lo lắng, ba sẽ ra ngoài gọi taxi ngay, chúng ta sẽ tự đi.”

Sớm biết vậy thì ông ta đã chẳng đợi xe cứu thương mà bắt taxi đến thẳng bệnh viện còn hơn...

Ngay lúc này, cửa phòng bị đá ra.

Mẹ của Bối Thần Vũ sợ đến mức đứng hình tại chỗ, tay vẫn cầm quả dưa hấu.

“Các người là ai?” Ba của Bối Thần Vũ bước lên trước chặn đường.

Một người đàn ông cười khẩy nói: “Woa, còn đang sắp bổ dưa hấu cơ đấy? Ăn cái gì mà ăn, đi mà ăn cứt đi"

Anh ta tức giận đến mức đá văng một chiếc ghế đi.

Bối Thần Vũ như dự cảm được điều gì, sợ hãi ôm chặt tấm chăn.

Quả nhiên, mọi người nhìn chung quanh rồi ánh mắt đều dừng trên người cô ta, hung dữ nói: "Cô chính là Bối Thần Vũ?!"

Bối Thần Vũ yếu ớt gật đầu.

Một người đàn ông cưởi mỉa mai rồi lấy bài vị ra và ném vào mặt cô ta!

“Mấy tấm bài vị này do cô thờ cúng đúng không??”

Tim Bối Thần Vũ đập thình thịch, cô ta vội vàng lắc đầu, "Không... anh đang nói cái gì thế? Tôi không hiểu anh đang nói gì hết!"

Một bà cụ tức giận đập cây gậy xuống đất, nói: “Cháu còn làm bộ làm tịch cái gì, chính cháu là người đã lén lút thờ cúng mấy tên ác nhân đã giết 'đồng bàơ của chúng ta đúng không? Có phải cháu không?”

Mọi người trúng mắt nhìn Bối Thần Vũ, miệng chửi rầm trời.


“Trên tấm bài vị viết tên người thờ cúng là Bối Thần Vũ cô rồi, còn già mồm cái gì hả?”

Mẹ của Bối Thần Vũ lập tức khóc lóc kêu la, những người này thật xấu xa, thấy bọn họ nghèo khó và không có chỗ dựa nên bắt nạt sao?

Vừa mở miệng ra đã vu oan cho con gái bà tal!

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.