Chương trước
Chương sau
Bối Thần Vũ về đến nhà - Bây giờ nơi họ sống là một căn phòng thuê trong một chung cư, chỉ có hai phòng ngủ và một phòng khách, rất nhỏ.

Vừa bước vào cửa, cô ta đã cảm thấy ngột ngạt, không khỏi ôm ngực.

Mới vừa trông thấy nhà họ Tô rộng lớn dường ấy, giờ nhìn lại nơi ở của mình vừa nhỏ bé vừa cũ kỹ như này... Khoảng cách lớn đến mức cô ta chưa kịp thích nghĩ.

Mẹ của Bối Thần Vũ vừa từ nhà bếp đi ra đã trông thấy dáng vẻ ôm ngực của con gái, vội nói: “Con ơi, con không khỏe chỗ nào à, mau ngồi xuống....

Bối Thần Vũ lập tức khóc tức tưởi: “Mẹ ơi, nhà họ Tô coi thường con, đuổi con ra khỏi nhà họ, còn kêu con trả nợ 500 vạn tệ!”

“Đều tại con làm liên lụy tới ba mẹ, con quá vô dụng, giờ con biết đi đâu để có 500 vạn đây....”

Bối Thần Vũ khóc đến mức thở không ra hơi.

Mẹ của Bối Thần Vũ như chết lặng, gì cơ?? Con gái bà ta luôn cảm thấy áy náy trong lòng nên mới tới nhà họ Tô cảm ơn, nhà họ Tô không thèm nhận lời cảm ơn của con gái bà đã đành, còn muốn nhà bà ta trả 500 vạn ư?

Mẹ Bối Thần Vũ bỗng cảm thấy chua xót, sao người nghèo sống vất vả khó khăn thế này? 

Ông trời luôn thích bắt nạt người nghèo!

Mẹ Bối Thần Vũ lau nước mắt và nói: "Ừ, người nghèo là vậy. Làm sao chúng ta có thể mong đợi những người giàu xem trọng chúng ta?"

“Bỏ đi, chúng ta làm trâu làm ngựa cả đời để trả tiền cho họ vậy! Ai bảo mẹ bất tài....Nhưng chỉ cần con sống khỏe mạnh là mẹ thỏa nguyện rồi!”

Hai mẹ con ôm nhau khóc!

'Tô Cẩm Ngọc dẫn quỷ xui xẻo tìm đến khu chung cư, ồ lên một tiếng: “Đây chẳng phải chung cư mà ba mẹ Tô Tiểu Ngọc để lại cho cô ấy sao?”

Tuy chẳng phải chung cư cao cấp nhưng cũng tách biệt khỏi khu ổ chuột, là loại chung cư lâu đời phải đi cầu thang bộ lên các lầu trên.

“Túc Bảo, con ở yên trong xe chờ, mẹ giúp con đi trông chừng!” Tô Cẩm Ngọc khẽ vỗ vai Túc Bảo.

Túc Bảo nở nụ cười dễ thương và mềm mại: “Vâng ạ.

Kỷ Trường nhìn đăm đăm vào tòa nhà trước mặt, chỉ cảm thấy hơi quỷ dị—

Khu chung cư này đã lâu đời, nhưng chỉ có tòa nhà trước mặt ma quái, xung quanh có âm khí trôi nổi...

“Tôi đi kiểm tra một chút, cô đừng làm loạn nhé Tô Cẩm Ngọc!”

Tô Cẩm Ngọc đáp: “Anh, anh yên tâm đi, em là người như thế nào mà anh còn không tin tưởng em?”

Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật. 'Tô Cẩm Ngọc lập tức dẫn quỷ xui xẻo bay lên lầu. “Nào em trai, chị dẫn em đi chơi!” Tô Cẩm Ngọc nói.

Quỷ xui xẻo: “Chị, chị đừng có hại eml”

'Tô Cẩm Ngọc: “Nào có chuyện đó? Chị là loại quỷ như vậy ư?”

'Trên mặt quỷ xui xẻo viết rõ mấy chữ “chị chính là loại quỷ như thế”

'Tô Cẩm Ngọc vừa toan nói tiếp thì trông thấy một bóng người quen thuộc ở cửa phòng trước mặt.

“Ồ, là bà chủ nhà Tô Tiểu Ngọc.”

'Tô Cẩm Ngọc bay lên trước, tự nhiên xoa đầu Tô Tiểu Ngọc.

“Ta thấy vận khí may mắn trên người ngươi sắp hết rồi, cho ngươi thêm một chút, không cần cảm ơn nhaI” 'Tô Cẩm Ngọc yêu thương nâng cằm Tô Tiểu Ngọc lên.

Tô Tiểu Ngọc hắt xì một cái, lẩm bẩm: “Gì thế ự dưng thấy lạnh cả người...Xem ra hôm nay lại không thu được tiền thuê nhà rồi.”

Bối Thần Vũ nói giọng yếu ớt như Lâm muội muội [1]: “Tiểu Ngọc, em đến rồi à?”

” Lâm Đại Ngọc.

Tô Tiểu Ngọc nói: “Hai người đang ăn cơm à....Chẳng phải em mới bình phục ư, sao lại ăn ít như này..."

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.