“Con, con thật lòng muốn thay Cẩm Ngọc hiếu kính với bác, chăm sóc bác...Mọi người đồng ý cho con vào nhà họ Tô làm người giúp việc cũng được...Con làm trâu làm ngựa báo đáp mọi người!”
“Cầu xin mọi người..."
Thái độ của Bối Thần Vũ vô cùng hèn mọn, liên tục cầu xin.
Túc Bảo bỗng nói xen vào: “Dì này, rốt cuộc dì muốn chăm sóc cho bà ngoại con hay cậu cả của con thế ạ?”
“Sao dì luôn lén liếc nhìn cậu cả của con?”
Tuy Bối Thần Vũ cụp mi nhưng thi thoảng lại lén nhìn Tô Nhất Trần.
Người lớn khá cao nên không trông thấy, nhưng cô bé là trẻ con nên tầm mắt cô bé ngang với tầm mắt của Bối Thần Vũ đang quỳ.
Ánh mắt của dì này không thành thật chút nào.
Bà cụ Tô nghẹn họng, muốn làm con gái nhà họ Tô đã đành, lại còn dòm ngó con trai của bà?
Cô ta đang mộng tưởng hão huyền cái gì thế??
Bối Thần Vũ sửng sốt, vội phủ nhận: “Không, con....con không...Con liếc nhìn vì sợ anh Nhất Trần không vui...”
Túc Bảo tốt bụng nhắc nhở: “Nhưng ở nhà con, bà ngoại con mới là người có quyền to nhất nhai!”
Mọi người '..." Tô Nhất Trần: “..."
Bối Thần Vũ bất an cắn môi: “A...xin lỗi, con sai rồi....con là người đến từ huyện nhỏ, không hiểu những quy tắc này, con đã làm trò cười cho bác và mọi người rồi”
Cô ta dập đầu: “Xin lỗi lão phu nhân, xin lỗi!”
Bà cụ Tô câm nín bước sang một bên, đây là thời đại nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710447/chuong-358.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.