Chương trước
Chương sau
Túc Bảo thu lưới trói buộc linh hồn về, nói: “Anh ơi, chúng ta đừng nghiên cứu lưới bắt quỷ nữa....Anh biết giường nước không?”

Tô Tử Du lơ mơ: “Giường nước gì cơ?”

Túc Bảo thất vọng nói: “Hóa ra anh cũng không bi:

Tô Tử Du trừng mắt: “Ai nói thế, anh biết mà, em chờ chút!”

Dứt lời, cậu bật máy tính lên và tra baidu.

Tô Tử Du đọc: “Giường nước, đúng như tên gọi của nó, là một chiếc giường mềm mại có nước bên trong... Nó được tạo ra dựa trên nguyên lý nổi của nước, hoàn toàn phù hợp với đường cong cơ thể... nâng đỡ toàn bộ trọng lượng cơ thể. Giảm áp lực lên cột sống, cơ, mao. mạch và hệ thần kinh đóng vai trò đặc biệt trong việc chăm sóc cột sống..."

Túc Bảo: Nghe tuyệt quá, nhưng cũng đâu có gì ghê gớm, sao người lớn lại không trả lời câu hỏi của bé??

Túc Bảo lập tức giơ tay: "Anh ơi em muốn có giường nước!"

Tô Tử Du gật đầu: "Được."

Cậu không thể làm được lưới bắt quỷ hay la bàn xịn như của Túc Bảo.

Nhưng một cái giường nước lẽ nào lại không làm nổi?

Tô Tử Du mở trang web và kiểm tra tất cả thông tin về giường nước trong ba phút.

Nói làm là làm, Tô Tử Du kêu người làm mang đến một chiếc túi nhựa siêu lớn - loại màng nhựa lớn dùng

để bọc nệm và ghế sofa, rất to và dày.

Sau đó cậu trải cái túi nhựa lên giường, kéo ống nước đổ vào...

Cuối cùng, buộc chặt lỗ hở và trải tấm trải ga giường lên trên——

“Xong rồi! Giường nước em cần đây!” Tô Tử Du kiêu ngạo nói. Sau đó, cậu bồi thêm một câu: "Không thể đựng nước quá đầy, nếu không túi nước sẽ nở ra như bong bóng, không ai có thể nằm lên đâu."

Hai mắt Túc Bảo sáng lấp lánh: “Anh ơi anh thật lợi hại, anh hiểu nhiều thứ thật đó!”

Nghe lời khen, 'cái đuôi' của Tô Tử Du cũng cong vút lên, cậu nói: “Đương nhiên!”

Hai đứa trẻ hào hứng đá giày, leo lên giường lăn lộn. Túc Bảo vui vẻ nói: "Lạnh như băng, thật thoải mái!" Tô Tử Du: "Đúng vậy, giống như ngủ trên mặt nước."

Túc Bảo chạy vù ra ngoài: “Em đi gọi chị Hân Hân nha”

Sau khi hoàn thành hai trang bài tập thư pháp với đôi mắt ngấn lệ, Hân Hân sắp không mở nổi mắt nữa, cô bé nói: “Ba ơi, con bưồn ngủ quá."

Tô Tử Lâm không hề bị lay động: “Để ba kiểm tra thử, nếu viết sai thì phải viết lại...”

Anh còn chưa dứt lời thì đã trông thấy Túc Bảo ló đầu vào: “Chị Hân Hân, chị làm bài tập xong chưa? Em cho chị xem một thứ rất thú vị nè ~"

Hân Hân lập tức đặt bút xuống, nói: "Xong rồi, xong rồi, đi thôi."

Hân Hân kéo Túc Bảo chạy như bay.

“Cái gì thú vị thế?” Không cần làm bài tập nữa nên Hân Hân lại tràn đầy tinh thần!!

Túc Bảo kéo Hân Hân lên giường, vỗ xuống giường, nói: "Chị, nhanh nằm xuống đi!"

Hân Hân hồ nghi nằm xuống, sau đó hai mắt cô bé sáng bừng, bé nói: "Giường có thể chuyển động nè! Mềm mại, mát lạnh, thật thoải mái!"

Túc Bảo cười nói: "Không phải giường có thể chuyển động đâu, đây là giường nước! Bên trong có nước." 

Hân Hân thán phục, hóa ra còn có giường nước cơ đấy!

Nằm ngủ trên giường nước thú vị biết baol! Túc Bảo lại chạy ra ngoài: “Em đi gọi anh Tử Tích!”

Một lúc sau, Tô Tử Tích bị kéo tới, cậu mất kiên nhẫn nói: "Phòng của em thì có cái gì thú vị? Đúng là ấu trĩ!"

Nhưng, lúc Tô Tử Tích nằm lên giường...

Đáy mắt cậu thoáng hiện sự kinh ngạc và thán phục, woa, chiếc giường kỳ lạ quá!!

Túc Bảo phấn khích hỏi: “Thú vị không ạ?” Tô Tử Tích ậm ừ: “Cũng bình thường...” Túc Bảo lại chạy ra ngoài: “Em đi gọi anh Tử Chiến.”


Cậu quay người định rời đi, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng bụp phía sau lưng.

Tiếp theo đó là nhiều tiếng kêu "ôi" và "á á.”

Khi nhìn lại, cậu không khỏi giật khóe môi. 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.