Tô Cẩm Ngọc lập tức bám theo: “Bỏ đi, bà ngoại con nấu gì chẳng ngon, trước tiên chúng ta cứ đi gặp Long Ngạo Thiên cái đã.”
Túc Bảo: “...”
Mẹ ơi, sao mẹ trở mặt nhanh thế ạ?
'Trong nhà tù.
Túc Bảo gặp lại Vệ Uyển, chỉ thấy hai mắt cô ta đờ đân như mất hồn.
Thấy Túc Bảo, Vệ Uyển xông tới, tha thiết nói: “Túc. Bảo, Túc Bảo, cứu mợ với! Con cứu mợ với...”
Không đợi Túc Bảo trả lời, Vệ Uyển lại nhìn về phía 'Tô Nhất Trần: Anh cả ơi, em sai rồi, em thực sự sai rồi. Tất cả đều là lỗi của em... Em không xin gặp Hân Hân nữa. Em chỉ xin anh cả đưa em ra khỏi đây, xin anh đấy!”
Vệ Uyển sợ hãi quỳ xuống nói.
Vẻ cao ngạo trước đây của cô ta đã hoàn toàn biến mất.
Túc Bảo và Tô Cẩm Ngọc đều nhìn về phía sau Vệ Uyển.
'Tô Cẩm Ngọc vươn cổ nhìn: “Vị anh hùng hảo hán kia đâu rồi?”
Cô là quỷ hồn nên dứt khoát bay vào trong tìm kiếm, nhưng không thấy bóng dáng quỷ hồn nào.
Kỷ Trường chau mày nhìn la bàn bát quái tạo nên từ ánh sáng và bóng tối, nói: “Có lẽ nó đang ở đây.”
Hắn phất tay, la bàn bát quái biến mất.
Đúng lúc này, một nam quỷ mặc áo khoác đen đính đá, phối với quần đen bó sát, đầu tóc chải chuốt như cái
chổi “tình cờ” đi ngang qua.
Tóc nó có màu đen, vàng, đỏ, xanh lá cây, xanh lam. Viền mắt được kẻ đen và đôi môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710423/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.