Túc Bảo wow một tiếng, cô bé còn có quà nữa ưi!
“Cảm ơn cậu ba! Cậu ba là tốt nhất!” Túc Bảo mừng rơn ôm lấy cổ Tô Dĩnh Nhạc.
Mộc Quy Phàm đứng bên cạnh: Anh càng lúc càng không đáng nhắc tới rồi!
'Trong bữa cơm, dựa theo lời Kỷ Trường dạy, Túc Bảo nói muốn tới Nam Thành một chuyến.
Bà cụ Tô không nghĩ gì đã lập tức đặt đũa xuống, từ chối: “Không được, một mình con đi ư? Đây chẳng phải đang nói đùa sao?”
'Túc Bảo giải thích: “Không đi một mình đâu ạ, con và anh Tử Tích cùng đi!”
Không nhắc tới Tô Tử Tích còn đỡ, vừa nhắc tên cậu là tất cả mọi người nhất loạt từ chối.
Một cậu bé dẫn theo một cô bé đến nơi xa xôi như vậy, chẳng phải trò đùa thì là gì?
Tô Tử Tích: “Hừm.”
Cầu xin cậu đi cậu còn không đi ý!
'Tô Tử Tích đặt bát đũa xuống rồi về phòng luôn.
Thấy mọi người không đồng ý, Túc Bảo nghiêm mặt, †ỏ vẻ hung dữ nói: “Cầu xin mọi người, mau đồng ý nha!”
Lời nói mềm mại nhất được thốt ra từ một cô nhóc. đang cố tỏ ra hung dữ nhất.
Cuối cùng, Mộc Quy Phàm thuyết phục được người nhà họ Tô.
Buổi tối, bà cụ Tô điều khiển xe lăn tới phòng Túc. Bảo: “Túc Bảo, đây là lá bùa hộ thân mà mẹ của mẹ của mẹ bà ngoại truyền lại đến tay bà ngoại, con nhớ giữ nó nhé!”
Bùa hộ thân thực ra là túi đựng ngải cứu thường được ghim vào quần áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710345/chuong-256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.