Tô Tử Tích trừng mắt: “Em ăn quả cân để lớn lên đó hả?”
Chỉ một cái chân mà sao nặng thế không biết!
Túc Bảo mù mờ: “Không đâu, em ăn chay mà.”
Tô Tử Tích: “..."
“Được, anh phục em rồi đó!”
Túc Bảo mờ mịt chớp mắt, cô bé đâu có nói sai, ngày ở Nam Thành bé chẳng mấy khi được ăn thịt, đồ ăn thừa ở nhà họ Lâm luôn bị các dì giúp việc gói mang về.
Chỉ để lại cho cô bé mấy món rau mà họ không thích thôi.
Túc Bảo xoa mặt, đứng dậy duỗi eo: “Oa, ngủ một giấc thật thoải mái, xin chào ông mặt trời!”
Tô Tử Tích vội đi ra ngoài, mặt cậu thoáng vẻ mất tự nhiên.
Tuyệt đối không thể để người khác biết giữa đêm cậu sợ quỷ nên gọi Túc Bảo qua.
Nếu không cậu biết giấu mặt mũi đi đâu!
Bỗng nhiên, Tô Tử Tích nghe thấy con vẹt đáng chết lớn tiếng kêu: “Người đâu, người đâu mau tới đây, không. thấy người nữa rồi!
'Tô Nhạc Phi là người đầu tiên chạy tới, nói to: “Túc. Bảo đâu? Túc Bảo!”
Túc Bảo đang đi chân trân, mù mờ nhìn về phía phòng mình: “Con ở đây nè!”
Mọi người sửng sốt: “Sao con lại chạy tới phòng Tô Tử Tích?”
Túc Bảo nói: “Con...”
Kết quả, cô bé liếc thấy đôi tai Tô Tử Tích đỏ bừng, môi mím chặt, mặt quay đi.
Túc Bảo nói: “Con....chắc là con mộng du rồi qua đây đói"
Tô Tử Tích gật đầu: “Chính là mộng du.”
Người nhà họ Tô: “...”
Tiểu Ngũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710343/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.