Mộc Quy Phàm: ”...” Con gái học nhanh thật đấy!
Tô Tử Tích:
Cậu bé tức giận tới mức định nhổ kẹo ra.
'Túc Bảo bịt miệng cậu bé: “Không được nhổ rai”
Tô Tử Tích: Mẹ nó, cặp ba con như ăn cướp này!
Cuối cùng, Tô Tử Tích đã được bôi thuốc xong, cũng ăn hết viên kẹo.
Cậu bé im lặng nằm trên giường.
Mộc Quy Phàm cầm hòm thuốc, nói: “Túc Bảo, đi thôi."
'Túc Bảo võ đầu Tô Tử Tích: “Anh, nếu lại thấy thứ dơ bẩn gì, nhớ bảo em nhé!”
Tô Tử Tích chẳng buồn chống cự, để mặc cho bé vỗ đầu mình như vỗ đầu chó.
'Thứ dơ bẩn, có thứ dơ bẩn gì được...
Nghĩ tới đây, Tô Tử Tích bỗng khựng lại.
Vừa hay Túc Bảo cũng nói: “Anh, em thấy ấn đường của anh chuyển sang màu đen...”
Tô Tử Tích:
Câu nói này giống hệt lời Túc Bảo nói trong mơ!
Cảm giác lạnh lẽo không tên bỗng tràn ra từ tim cậu bé, nghĩ tới giấc mơ chân thực khác thường kia, Tô Tử Tích không khỏi hoảng sợ.
Túc Bảo nhận ra sự sợ hãi của cậu bé, ân cần hỏi: “Anh, nếu anh sợ, hay qua phòng em ngủ đi?”
'Tô Tử Tích mạnh miệng: “Không cần!”
Cậu bé định nói cút, nhưng khi thấy ánh mắt của Mộc Quy Phàm, cuối cùng cậu bé vẫn im lặng.
Túc Bảo đành nói: “Được rồi, nếu có chuyện gì thì anh cứ gọi em.”
'Thấy cặp ba con như ăn cướp này đã ra ngoài, Tô Tử Tích định đóng cửa phòng, nhưng chẳng biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710341/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.