Hân Hân chỉ đành bấm bụng ngồi xuống rồi nhìn cuốn sách, mặt lộ vẻ sống không bằng chết.
Phòng khách vang lên tiếng giảng bài của Tô Tử Lâm.
Nhà họ Tô yên bình mà ấm áp, đây là hình ảnh rất nhiêu năm rồi không xuất hiện ở nơi này...
Có điều, giọng nói như nổi khùng của Tô Tử Lâm phần nào xua đi sự ấm áp.
“Câu này dùng thành ngữ nào? Phải học hành chăm chỉ, ngày sau mới có thể...?? Con nói tiếp thành ngữ này ba xem nào? Ba vừa dạy con đấy!”
Đầu óc Hân Hân còn phiêu đãng trên mây, đây rõ là bộ dạng hồn vía không ở cõi thực, cô bé nhìn vào hư không, đáp: “Học hành chăm chỉ, ngày sau mới có thể rơi đầu xuống đất...”
Tô Tử Chiến phì cười.
Tô Tử Lâm xù lông, cuốn sách sắp bị anh đập đến tan tành, anh quát: “Học hành chăm chỉ, ngày sau mới có thể nổi bật hơn người! Nổi bật hơn người!" [1]
[1]: Nghĩa đen là hơn người một cái đầu nên Hân Hân nói nhầm.
Hân Hân: “Nào có sao ạ, hai câu này chẳng phải đều có ý gần như nhau ư?”
Đều nhắc đến đầu người mà. Tô Tử Lâm: “..”
Người cậu hai vốn ít nói lại hiền như khúc gỗ suýt nữa đã chết vì tức giận.
Tô Tử Chiến chịu hết nỗi, trưng ra bản mặt không cảm xúc, nói: “Câu của em chỉ đầu rơi xuống đất khi bị hành hình hoặc bị giết, còn câu của ba em chỉ trường hợp cao hơn người khác một bậc, vượt xa người thường, tóm lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710331/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.