Phòng nghỉ của anh là loại một phòng một sảnh, lúc này mà đi vào tức là phải ở chung với hai con quỷ trong cùng một căn phòng đấy.
Quả nhiên, nữ quỷ kia bám theo sau lưng Tô Lạc như hình với bóng; anh rót nước, nó cũng đi theo nằm sấp trên máy lọc nước; anh ngồi xuống, nữ quỷ cũng chen lên sofa, dựa vào người anh.
Còn Kỷ Trường thì khoanh tay bay tà tà sang một bên, giống như Vô Thường có thể lấy mạng anh bất cứ lúc nào...
Ánh mắt Tô Lạc trợn tròn không dám chớp, trông dáng vẻ như sắp biến thành gà chọi luôn rồi.
Nữ quỷ nhìn anh đầy si mê, cười khúc khích: "Wow! Anh trai thật đáng yêu! Anh ơi, em biết anh có thể nhìn thấy em mà, thì ra anh cũng sợ quỷ à?”
Tô Lạc không thể nhịn được nữa, căn răng lạnh lùng nói: “Cú!”
Kiều Kiều tỏ vẻ đau buồn: “Anh ơi, sao anh lại bảo em cút, em vì anh mà không niệm công lao nuôi dưỡng, vạch trần lời nói dối của ba mẹ, thậm chí có thể liều mạng...”
Có ai yêu anh trai nhiều hơn hơn nó không? Không hề có!
Trên đời này, nó chính là người yêu anh trai nhất, ngoại trừ nó ra, không một ai có tư cách ở bên anh trail
Nữ quỷ si mê tới điên dại, giọng nói cũng trở nên khác thường: “Khặc khặc, anh ơi anh à, hay là anh xuống dưới kia với em đi? Như vậy thì sẽ không có ai tranh giành anh với em nữa rồi~”
Tô Lạc cầu cứu nhìn Túc Bảo, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710325/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.