Ánh mắt Kiều Kiều tối lại, ngữ khí lạnh như băng: Được, con đi. Nhưng thư tuyệt mệnh của con đâu? Ba mẹ giấu thư tuyệt mệnh ở đâu rồi, có phải cất đi để không ai tìm ra không?“
Cô ấy vừa nói vừa duỗi tay vào túi quần của mẹ mình.
Mẹ của Kiều Kiều sợ muốn chết, người như bị con bọ bò vào, bà ta liều mạng đập tay, lúc này hai thứ đồ rơi ra khỏi túi quần bà ta.
Một là mảnh giấy được gấp lại đựng trong túi nhựa, hai là điện thoại di động của bà ta.
Chiếc di động nện xuống đất, thật tình cờ, không biết ấn phải nút bấm gì mà điện thoại bỗng phát một đoạn ghi âm đối thoại của mẹ Kiều Kiều với một người khác.
Mẹ Kiều Kiều nói: “Thím ơi, Kiều Kiều mất rồi, con bé nhảy lầu tự tử...”
Giọng nói nghẹn ngào này trùng khớp với giọng nói của mẹ Kiều Kiều.
Người thím kia vội hỏi rốt cuộc có chuyện gì, mẹ Kiều Kiều vừa khóc vừa giải thích, trong đoạn ghi âm còn có tiếng ồn ào nói chuyện từ người khác.
“Kiều Kiều đã nhảy từ tầng 44 xuống... cảnh sát yêu cầu tôi đến xác định danh tính.... Thư tuyệt mệnh của Kiều Kiều viết, con bé nghe nói đúng 12h đêm mặc váy cưới, thắp nến, viết tên người mình yêu cùng sinh nhật và bát tự của người đó thì...Sau khi chết có thể ở bên người đó....”
Thím hai của Kiều Kiều tức giận nói: “Ai dạy con bé thết Thế người đàn ông đó là ai? Tự tử rồi còn không chịu trách nhiệm à?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710321/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.