Chương trước
Chương sau
Ngoài cửa trang viên nhà họ Tô, chú Nhiếp lấy điện thoại ra báo cảnh sát.

"Alo, có phải 110 không? Có một đám người ác ôn đến nhà chúng tôi gây chuyện, đập vỡ một cái chậu hoa trị giá năm triệu trước cửa nhà chúng tôi, một cái giá treo trị giá bốn triệu, một khóm hoa hồng Juliet trị giá sáu triệu."

Bọn người kia im thin thít ngay.

Chú Nhiếp liếc mắt nhìn xung quanh, nói tiếp: "Và một chậu hoa xương rồng Sri Lanka trị giá mười triệu. Bọn họ đang chuẩn bị đập phá tiếp."

Một người đàn ông đang định đập chậu hoa xương rồng đã nhấc lên, nghe thấy câu này thì cuống quý đặt xuống theo phản xạ, vẻ khó tin lộ rõ trên mặt gã ta.

Có mỗi chậu hoa xương rồng này mà trị giá những mười triệu ư???

Xương rồng có đầy ngoài chợ chim cây cảnh cơ mà, họ chưa bao giờ thấy loài xương rồng nào có giá hơn một ngàn cải!

Những người xung quanh vẫn rất căm tức nhưng không còn dám đập phá lung tung nữa.

Được, chèn ép người khác đúng không? Họ sẽ phơi bày địa chỉ cái nhà này ra ánh sáng để tất cả mọi người phỉ nhổ bọn chúng!

Để xem những kẻ này có biết sợ không!

Chú Nhiếp cúp máy, ngay sau đó lại gọi một cú điện thoại khác.

"Alo, luật sư Đồng đấy à? Có kẻ tiết lộ địa chỉ nhà chúng tôi, kẻ đó đã bán địa chỉ cho tổng cộng mười bảy người, nếu tôi nhớ không lầm thì đây là tội xâm phạm quyền riêng tư cá nhân nhỉ? Ừ, kiện kẻ đó hộ tôi, kiện đến chết luôn, nhà chúng tôi không thiếu tiền!"

"Có tổn thất về kinh tế không ấy hả? Có, gia đình chúng tôi đã tổn thất một chậu hoa năm triệu, một giá treo bốn triệu, một khóm hoa hồng vuliet sáu triệu, tổng cộng mười lăm triệu."

"Có thể kết án à? Từ ba năm đến bảy năm hả? Gia đình chúng tôi có năm đứa trẻ chưa đến tuổi thành niên, bọn họ đã đe dọa nghiêm trọng đến sự an toàn của năm đứa trẻ nhà tôi, chúng tôi không dám đưa bọn trẻ đi học nữa, điều đó sẽ gây ảnh hưởng trầm trọng đến sự lớn lên của bọn trẻ... Vậy nên yêu cầu luật sư Đồng hãy kiện đối phương từ bảy năm trở lên!"

Những kẻ tới đây gây chuyện: "...

Bọn họ tức điên máu, nhìn bộ dạng những kẻ này có giống không dám đưa con cái đi học đâu chứ? Khinh người quá đáng!

"Anh..." Ba cô gái tức tối đến mức mặt mày đỏ gay: 'Anh đe dọa chúng tôi đấy à?"

Chú Nhiếp cúp máy, chất vấn với khuôn mặt không bộc lộ chút cảm xúc nào: "Tôi không có ý đe dọa các anh, tôi chỉ đang làm điều nên làm để giành lại công bằng mà thôi! Mấy người còn muốn biện hộ gì nữa không?”

Thật là khôi hài! Ai được ngồi trên chiếc ghế quản gia nhà họ Tô mà không có thủ đoạn chứ?

Chú Nhiếp lạnh lùng nhìn đám ô hợp không biết nói lý trước mặt.

Những kẻ gây sự: '... 

Mẹ cô gái "ngất xỉu" ngay tại chỗ, gào thét chói tai: "Than ôi Kiều Kiều của mẹt! Kiều Kiều của mẹ chết oan chết uổng quái!”

"Ông trời không công bằng... Hại người..."

Con gái họ đã chết, nhà họ Tô không chịu đứng ra chịu trách nhiệm thì thôi, đằng này còn muốn kiện ngược lại họ nữa, nghe có lý không chứ...

Bà ta đang ầm ï thì cảnh sát tới. "Ai gây chuyện vậy?"

Đám họ hàng của cô gái nhảy lầu tự sát thấy vậy thì không hẹn mà cùng bước lùi ra sau.

Ba cô gái tỏ ra đau đớn tột cùng: "Bọn có địa vị bao che cho nhau, có tiền thì một tay che trời! Bọn chúng hại chết con gái chúng tôi mà mấy người lại không thèm ngó ngàng, mấy người nhận đút lót bao nhiêu rồi?"

Các cảnh sát: "...

1222"

Ngờ đâu cảnh sát lại quả quyết quát: "Mang bill

Các cảnh sát dưới trướng theo sau lập tức đi tới. Tiếng "cùm cụp" vang lên liên hồi, mỗi tay một tên túm đầu đi ngay.

Mấy người gây chuyện: '... 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.