Chương trước
Chương sau
Trên thực tế anh hoàn toàn không ăn bánh ú, chỉ là bé con đã nói như thế rồi, vậy thì miễn cưỡng ăn hai cái đi!

Cúp điện thoại, Túc Bảo tick một chữ V vào cuốn sổ nhỏ. 

Chỉ thấy trong cuốn sổ nhỏ vẽ tám người que đơn giản, người thứ nhất đến người thứ ba đều được đánh dấu.

Túc Bảo lại gọi điện thoại tiếp.

“Alo, cậu tư ạ... Tết Đoan Ngọ cậu có trở về ăn bánh ú không? Túc Bảo gói mười cái cho cậu nha?”

Tô Lạc vừa mới quay xong các cảnh diễn ngày hôm nay, giờ phút anh mặc áo tắm dài, đứng trước gương rồi đeo kính vào, đẩy nhẹ.

“Mười cái sao mà đủ được? Cậu muốn ăn mười một cái” Anh nhướng mày, cười như không cười.

Áo tắm dài trắng tinh hơi mở ra, để lộ vòm ngực rắn chắc cực kỳ hợp gu của mình.

Túc Bảo lập tức ghi vào trong sổ: “Được ạ, cậu tư muốn ăn mười một cái bánh úI”

Tô Lạc cười nhẹ nói: “Nhớ kỹ chưa?” Túc Bảo: “Dạ rồi!”

Lúc chuẩn bị cúp điện thoại, Túc Bảo đột nhiên hỏi nói: “Cậu tư, hiện tại cậu đang ở đâu vậy?”

Tô Lạc ngồi xuống sô pha, vừa cầm ipad lướt tin tức, vừa nói: “Cậu ở khách sạn.”  

Túc Bảo nói: giường nha”

Cậu tư, tối đi ngủ nhớ nằm ở giữa

Tô Lạc: “?”

“Tại sao?” Anh hỏi.

Túc Bảo nói: “Bởi vì sẽ có mấy dì không sạch sẽ ngủ ở bên cạnh đó.”

Khóe miệng Tô Lạc giật giật, nhóc con cho rằng anh là loại người gì chứ?

Tuy anh đã diễn cặp với không ít diễn viên nữ nhưng anh cực kỳ giữ mình trong sạch, không đến mức... đói bụng ăn quàng, tìm 'mấy dì không sạch sẽ' như vậy.

“Nhóc lanh chanh!” Tô Lạc trêu đùa: “Ai dạy con đấy hả?”

Giọng nói nũng nịu của Túc Bảo truyền đến: “Sư phụ dạy con đó! Sư phụ nói, đi công tác ở khách sạn nhất định phải nằm hết cả giường, không nằm hết được thì cũng không được chừa ra một khu vực quá lớn, không thì nửa đêm sẽ có quỷ bò lên ngủ chung với cậu đó!”

Tô Lạc sửng sốt, bấy giờ mới phản ứng lại “dì không sạch sẽ” mà bé nhắc tới là chỉ nữ quỷ. 

Anh không nhịn được cười rộ lên, tiếng cười trầm thấp phát ra từ đáy họng, có vẻ vô cùng sung Sướng.

“Chậc... Bé ngoan nhà chúng ta cũng biết kể chuyện trước khi đi ngủ cho cậu rồi à?” Tô Lạc nói: “Nói hay lắm, nhưng lần sau không được nói nữa.”

Túc Bảo: “Thật mài”

Nghe nhóc con bắt đầu giãy nảy lên, Tô Lạc lập tức nói: “Được... Cậu tư biết rồi, cảm ơn Túc Bảo.”

Túc Bảo dặn dò mấy câu nhất định phải nhớ, mới cúp điện thoại.

Tô Lạc cảm thấy thú vị, khóe miệng vẫn cứ treo một nụ cười.

“Nhóc con này...”

Nhưng nếu giường quá lớn không thể nằm hết được thì sao?

Ngủ ở giữa, hai bên đều bị trống một khoảng lớn, vậy chẳng phải sẽ có hai nữ quỷ à?

Nếu thế thì cứ ngủ ở một bên là được, ít nhất cũng chỉ có một nữ quỷ mà thôi.

Tô Lạc cũng không để tâm đến chuyện này, chỉ coi như bé nói nhăng nói cuội.

Đêm khuya tĩnh lặng, tiếng ngáy rất nhỏ nhanh chóng vang lên.

Tô Lạc trở mình, vừa hay quay mặt về bên giường bị bỏ trống.

Trong lúc đang ngủ mơ, anh bỗng nhiên cảm thấy hơi lạnh, không biết có thứ gì đang nghịch mặt mình.

Anh khẽ nhíu mày, mơ màng mở mắt ra... 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.