“Nếu là người, vậy tại sao không gọi là yêu ma quỷ quái mà lại gọi chung bằng một chữ 'quỷ? Thời nay người ta giải thích rằng có người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ, cho nên mới so sánh với quỷ.”
“Nhưng trên thực tế, trên đời quả thật có một loại quỷ, bọn họ là linh hồn người sống, nhưng lại
không khác gì quỷ cả”
Túc Bảo nghe đến mơ mơ màng màng, cái hiểu cái không.
“Ý là chú này là quỷ sống ấy ạ?” Kỷ Trường nghẹn họng. Nói một đoạn dài như vậy.
Nhưng lại không bãng được hai từ mô tả của bé?
Sư phụ im lặng nói: “Cũng đúng...”
Túc Bảo khinh thường liếc hắn một cái: “Quỷ sống thì cứ bảo là quỷ sống, sư phụ giải thích dài dòng phức tạp như vậy làm gì, chẳng chân thành xíu nào.
Rốt cuộc có muốn nghiêm túc dạy bé học nữa không đó?
Kỷ Trường: “...
Túc Bảo lại hỏi: “Sư phụ, vậy nếu thu quỷ sống lại, chú xấu xa này có còn sống được nữa không ạ?”
Kỷ Trường nói: “Nếu thu thật thì đương nhiên không sống được, sư phụ hỏi con, con cảm thấy nên xử lý như thế nào?”
'Túc Bảo suy nghĩ một chút, đột nhiên bật ra một câu: “Giết chú đó?”
Mộc Quy Phàm ở bên cạnh vừa mới vặn chai nước khoáng ra uống một hớp, nghe vậy lập tức phun ra một ngụm nước: “Khụ khụ, bé cưng ngoan ngoãn, đừng nói linh tinh!”
Anh dẫn bé tới là để gặp Thượng Thanh Bắc, không phải tới để giết người...
Túc Bảo vội vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710303/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.