Túc Bảo vô cùng đáng thương nhìn Tô Nhạc Phi: “Cậu năm cũng muốn sơn phải không?”
'Tô Nhạc Phi: “Được được được...”
Ông cụ Tô rũ tờ báo, nói thầm: “Không có nguyên tắc...”
Nhưng mà quả báo đã đến, Túc Bảo sơn cho. Tô Nhạc Phi xong, lại theo dõi ông cụ Tô đang ngồi ở bên cạnh.
“Ông ngoại, ông muốn màu nào ạ?”
Ông cụ Tô: “...”
Ông ấy nhíu mày nói: “Ông không...”
Túc Bảo: “Ông ngoại~”
Ông cụ Tô: “... Màu xanh đi”
Các bé gái thích chơi mấy thứ này nhất, nào là sơn móng tay, học mẹ trang điểm, trộm dùng son của mẹ, buộc tóc cho búp bê Barbie...
Túc Bảo chơi đến nghiện, lập tức lấy lọ sơn móng tay màu lam ra, sơn lên từng ngón tay cho ông cụ Tô.
Tô Nhất Trần lặng lẽ lui về phía sau, giả bộ ra ngoài nghe điện thoại.
Tô Tử Lâm chợt nhớ Hân Hân cần phải luyện chữ thêm một trang nữa, vội vàng chạy lên tầng.
Mộc Quy Phàm nhìn thấy cảnh này, hừ, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, phúc' lớn như vậy chạy gì mà chạy?
“Túc Bảo, ba thấy cậu cả của con rất hợp với màu hồng phấn, còn cậu hai con ấy à... ừm, màu đen không tồi.”
Hai mắt Túc Bảo sáng lấp lánh: “Dạ dạ dạ, cậu cả cậu hai đừng nóng vội, mau ra đây xếp hàng đi!"
Người nhà họ Tô: “...”
Bà cụ Tô cố nén cười, nhìn một đám đàn ông lớn đầu to xác lại bị một bé con áp chế.
Đúng là vỏ quýt dày có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710291/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.