Chương trước
Chương sau
Các bạn nhỏ miêu tả chiều cao của Mộc Quy Phàm bằng giọng nói hồn nhiên ngây thơ.

Mắt Mộc Quy Phàm vẫn nhìn thẳng nhưng khóe môi lại hơi cong lên.

Lúc lớp Dứa đi ngang qua, anh cụp mi, vừa liếc mắt đã định vị được tiểu Túc Bảo ngoan của anh.

Túc Bảo cũng đang ngẩng đầu, hồi hộp chào nhanh một tiếng: “Chào bai”

Mộc Quy Phàm vẫn trưng ra bản mặt nghiêm túc, nhưng nhân lúc không ai để ý lại lặng lẽ duỗi một ngón tay, làm động tác ok.

Túc Bảo lập tức cười híp mắt, duỗi ngón tay mập ra, học theo ba cô bé làm động tác ok.

Trông thấy sự tương tác nhỏ của hai ba con họ, trái tim các thầy cô mềm nhũn.

Thầy Chu đang cầm micro trên bục, dịu giọng nói: “Các bạn nhỏ hãy đứng vào đúng vị trí của mình trong lớp:

Sau vụ bị cắm sừng, thầy Chu tiều tụy đi nhiều, nhưng anh ấy vẫn rất nghiêm túc khi làm việc, trên môi luôn nở nụ cười nên khó có thể nhìn ra sự suy sụp của anh ấy.

Sau khi tất cả các lớp đã xếp thành hàng, thầy Chu mới nói: "Hôm nay chúng ta rất vinh dự mời được sĩ quan huấn luyện Mộc - ba của bạn Túc Bảo lớp Dứa đến hướng dẫn chúng ta diễn tập phòng chống hiểm nguy! Các bạn nhỏ hãy cùng nhau vỗ tay và chào mừng Sĩ quan Mộc nào!”

Các bạn nhỏ lập tức vỗ tay nhiệt liệt và hô to "Hoan nghênh, hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh!"

Thầy Chu cười nói tiếp: “Các bạn nhỏ cùng thầy Chu nói chào Sĩ quan Mộc nhé!”

Các bạn nhỏ đồng thanh: “Chào Sĩ quan Mộc!” Túc Bảo hét to nhất.

Từ giọng nói non nớt của bao bạn nhỏ, Mộc Quy Phàm có thể nghe được Túc Bảo hét “Sĩ quan Mộc”.

Anh mỉm cười, nói: “Chào các bạn nhỏ!”

Thầy Chu đưa micrô cho Mộc Quy Phàm.

Mộc Quy Phàm nói: “Hôm nay, tôi sẽ dẫn dắt tất cả giáo. viên và học sinh của trường mầm non Ngũ Tượng tiến hành cuộc diễn tập phòng chống hiểm nguy bất ngờ.”

“Chốc nữa sẽ có một tên côn đổ cầm con dao làm bếp xông vào từ cổng trường—”

Mộc Quy Phàm không giải thích khái niệm “diễn tập phòng chống hiểm nguy bất ngờ nữa, anh tin các thầy cô đã làm công việc này trước rồi.

Các bạn nhỏ lập tức nhìn về cổng lớn của trường học, tuy thầy cô đã giải thích về cuộc diễn tập, nhưng mặt bạn nhỏ nào cũng lộ vẻ hoang mang.

Khóe miệng hiệu trưởng khẽ giật.

Mộc Quy Phàm nói: “Nhưng các bạn nhỏ đừng sợ, Sĩ quan Mộc và hai chú đứng phía sau sĩ quan cùng với các thầy cô trong trường sẽ bảo vệ các conl”

“Bây giờ các con hãy gióng tai lên nghe thật kỹ!”

“Khi nguy hiểm xuất hiện, cảnh sát trường học sẽ hú còi báo động, những gì các con nên làm là, nâng cao cảnh giác, läng nghe hiệu lệnh của giáo viên để trốn thoát một cách có trật tự!”

“Đừng chạy lung tung, đừng xô đẩy người khác.”

Một cậu nhóc lấy hết can đảm nói: “Vậy chúng con không thể đánh kẻ xấu sao?”

Mộc Quy Phàm lập tức phủ nhận: “Không thể! Nhớ kỹ, khi có thể chạy trốn, lựa chọn được đặt lên hàng đầu chính là chạy thoát thân.”

Mộc Quy Phàm trả lời các câu hỏi của học sinh, đồng thời nói quy trình tránh bạo lực, những điều cần chú ý, cách nhận biết tiếng còi báo động...

Sau khi truyền dạy kiến thức xong, Mộc Quy Phàm dứt khoát bắt đầu diễn tập thực tế luôn.

Hiệu trưởng: “????”

Nhìn thôi cũng tê liệt cả người...

Các giáo viên: “!!!”

Từ từ.... Chúng tôi còn chưa chuẩn bị tỉnh thần mà.....

Nhưng cuộc diễn tập vẫn diễn ra ngay tức khắc.

Tiếng chuông báo động vang lên, một tên côn đồ mặc quần áo đen, che mặt bằng “đôi tất đen trèo qua tường và

Điều anh muốn là hiệu quả từ cuộc diễn tập bất ngờ..

Tuân theo quy trình thông thường thì có ích gì?

Trường mầm non của con gái anh phải được huấn luyện hiệu quả thực chiến!

Bằng không, chuyến đi này của anh trở thành công cốc rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.