Chương 96: Vốn là chuyện nên làm mà, sao lại biến thành ưu điểm được?
Đi đường lúc mười hai giờ đêm rất dễ gặp ma, càng đừng nói đến việc Tân Tử Manh phải đi bộ một mình hơn hai tiếng đồng hồ.
Túc Bảo hỏi: "Vậy mà chú cũng không đi tìm dì ạ?"
Tân Tử Manh lắc đầu: "Thậm chí anh ta còn không biết là dì đã bỏ đi rồi cơ. Dì vừa đi vừa khóc, cảm giác tuyệt vọng lắm, kiếm nhiều tiền như vậy có ích gì đâu."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Túc Bảo đầy vẻ khó hiểu: "Vậy tại sao dì không nói cho chú ấy biết ạ?"
Tân Tử Manh thở dài: "Dì không muốn nói, chẳng có ý nghĩa gì cả."
Túc Bảo: "..."
Kỷ Trường: "..."
Tô Nhất Trần cau mày, trước giờ anh chưa từng xen vào chuyện của người khác nhưng lần này anh thực sự không thể nghe nổi nữa.
Anh lạnh lùng hỏi: "Rốt cuộc cô đang tính toán chuyện gì thế?"
Kiếm ra tiền mà còn phải bấm bụng cam chịu thì kiếm tiền để làm cái gì?
Ý nghĩa của việc chăm chỉ kiếm tiền là để bản thân không phải sầu lo, được sống theo ý mình muốn, khi người khác muốn cưỡi lên đầu mình thì có thể đánh lại kẻ đó thật đau.
Kỷ Trường khoanh tay, lắc đầu tặc lưỡi: “Cái loại này mà không ly hôn thì tự làm tự chịu thôi.”
Túc Bảo gật đầu, cái hiểu cái không mà rằng: "Đúng vậy, dì ly hôn đi ạ!"
Nói đến ly hôn, Tân Tử Manh lại do dự: "Thật ra chồng dì cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710183/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.