Chương trước
Chương sau
Chương 49: Con nhóc này mà cứu được người, tôi lập tức ăn cứt

Nghe sư phụ giải thích thì Túc Bảo đã biết âm hương là gì, nhưng cô bé lại không hay biết sự xuất hiện của âm hương sẽ dẫn tới cục diện tất phải chết. 

Chỉ nghe thấy câu nói của Kỷ Trường: “Hương cháy hết người mới chết!” 

Ruột gan cô bé cồn cào như lửa đốt, liên tục thúc giục người lớn lẹ lên, muốn cứu Tư Diệc Nhiên trước khi nén nhang trên đầu cậu bé cháy hết. 

Chậu sắt và tiền giấy còn dễ kiếm, nhà họ Tô sẽ dùng khi giết gà vịt làm đồ cúng tổ tiên trong các dịp lễ, trong nhà luôn chuẩn bị sẵn. 

Nhưng quần áo của Tư Diệc Nhiên thì khó rồi. 

Ôn Như Vân chợt nhớ tới chiếc áo sơ mi của Diệc Nhiên trên xe ô tô, vội chạy đi lấy. 

Cuối cùng mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, Túc bảo vội vàng đốt tiền giấy trong chậu sắt, cắm một nén hương trước cửa. 

Ngay lúc bắt đầu, ngoài cửa bỗng vọng tới giọng nói: “Dừng tay!” 

Cụ bà nhà họ Tư vừa chạy tới thì trông thấy Diệc Nhiên nằm trên đất, bên cạnh là một cô bé cầm một nắm tiền giấy, bà lập tức nổi giận! 

“Làm càn! Rõ là làm càn mà!” 

Tư lão phu nhân tức giận đến độ cầm cây gậy trong tay đánh bay tiền giấy trong tay Túc bảo! 

Cảnh tượng này diễn ra quá nhanh, mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, càng không ngờ bà cụ lại lấy gậy đánh người. 

Túc bảo bị đánh vào mu bàn tay, đau đớn rụt tay lại, tiền giấy rơi vãi khắp sàn. 

Mu bàn tay nhỏ của cô bé đỏ ửng lên! 

“Huhu...” Cục bột nhỏ đau đến rớt nước mắt. 

Cụ rùa không đoán mệnh ra tình huống này, sao cô bé lại bị đánh cơ chứ. 

Ôn Như Vân nóng ruột cáu lên: “Mẹ! Mẹ làm gì thế!” 

Cô xông lên chặn trước mặt Túc Bảo. 

Tư Dạ nói lớn: “Ra ngoài!” 

“Tư lão phu nhân, đừng!” 

Đi ngay sau Tư lão phu nhân là Tô Nhất Trần và một đạo sĩ mày trắng. 

Hóa ra khi Tư lão phu nhân tới đây vừa hay gặp Tô Nhất Trần, thế nên bà cụ mới vào được bên trong thuận lợi như vậy. 

Bà cụ lo lắng cho cháu trai, cầm cây gậy rồi chạy như bay tới đây. 

Còn Vân Đại Sư vốn mang cốt cách của bậc tiên, đương nhiên không lỗ mãng chạy tới, thế nên Tô Nhất Trần mới rớt lại phía sau. 

Thấy Tư lão phu nhân lấy gậy đánh Túc Bảo, mặt Tô Nhất Trần bỗng sa sầm! 

“Tư lão phu nhân, cháu để bà vào vì cháu trai bà đang ở chỗ này, không phải để bà đánh Túc Bảo!” 

Tư lão phu nhân luôn coi trọng đạo trẻ kính già, vừa bị Tô Nhất Trần mắng như vậy đã thấy khó chịu, lại đang lo lắng cho Tư Diệc Nhiên nên chỉ vờ không nghe thấy. 

“Vân Đại Sư, mau lên, Diệc Nhiên ở đây!” 

Nét mặt Tô Nhất Trần lạnh lùng, trước tiên kêu dì Ngô đi lấy hộp thuốc. 

Bà cụ Tô vô cùng tức giận! 

Cậy già lên mặt, giả điên giả dại chứ gì? 

Nhà họ Tô này cũng là gia đình không chịu thiệt bao giờ đâu nhé! 

“Bà già chết tiệt, xin lỗi Túc Bảo nhà tôi đi!” 

Bà cụ Tô cũng cậy già lên mặt, tung một cước đá bay chiếc dép. 

Bộp một tiếng trúng luôn mặt Tư lão phu nhân. 

Bà cụ Tô cũng không ngờ lại đá chuẩn như vậy, cả người sửng sốt! 

Tư lão phu nhân bị chiếc dép kia giáng cho một cái bạt tai, giận muốn chết, tình thế cấp bách như này mà nhà họ Tô còn so đo tính toán gì chuyện nhỏ nhặt kia chứ? 

“A Dạ.... dẫn theo Diệc Nhiên cùng đi!” 

Ai thèm ở lại nhà họ Tô này chứ! Nếu không phải cháu trai bà cụ ở đây thì bà cụ chẳng tới đâu. 

Chẳng ngờ Tư Dạ lại túm cổ áo Tư lão phu nhân rồi kéo ra ngoài, lạnh lùng nói: “Mẹ đi đi!” 

Tư lão phu nhân cuống lên, cậy mình là người già mà nằm vội xuống đất, nói lớn: “Giỏi, giỏi lắm! Hôm nay con dám đuổi mẹ đi thì mẹ con ta từ mặt nhau!” 

Tư lão phu nhân làm ầm ĩ cả lên! Lúc này Vân Đại Sư với vẻ mặt thâm sâu khẽ lắc đầu, nói: “Không kịp nữa rồi!” 

Túc Bảo nắm tay của Tư Dạ, vội nói: “Chú ơi, còn không cứu anh trai nhỏ là không kịp đâu....” 

Vân Đại Sư nhíu mày liếc nhìn Túc Bảo một cái. 

Tiểu thần côn này học theo lão sao? 

Ông ta nói không kịp thì cô nhóc này cũng bắt chước y chang, mới tí tuổi đầu mà không biết xấu hổ gì hết. 

Vân Đại Sư liếc nhìn chậu lửa và tiền giấy, còn có chiếc áo sơ mi nhỏ trong tay Túc Bảo. 

Ông ta không khỏi hừ lạnh một tiếng. 

Vừa nghe đến ba từ không kịp nữa, Tư lão phu nhân cuống quýt giục: “Đại sư, cầu xin ngài, mau cứu cháu trai tôi!” 

Tư lão phu nhân hồi nãy vừa mới cậy già lên mặt, lúc này đã quay ngoắt sang thái độ vô cùng thành khẩn. 

Bà cụ không màng tới sự phản đối của Ôn Như Vân và Tư Dạ, lấy cái mạng già ra uy hiếp, ôm chặt chân của hai vợ chồng kia để tranh thủ thời gian cho Vân Đại Sư. 

Vân Đại Sư thở than: “Thấy bà đáng thương như vậy.... lão đạo sĩ này sẽ giúp bà vậy! Trường phong!” 

Các đệ tử phía sau đáp lời rồi lập tức lập tế đàn. 

Tư lão phu nhân cảm kích không thôi, chỉ cảm thấy cháu trai mình cuối cùng cũng được cứu rồi. 

Động tác của Vân Đại Sư vô cùng mau lẹ, dường như muốn những người đứng đây phải khuất phục, chỉ thấy ông ta phất tay một cái, một ngọn lửa bốc lên trời kèm theo âm thanh vù vù, quả nhiên mọi người đều sững sờ. 

Vân Đại Sư lập tức lấy ra một chuỗi chuông đồng, một thanh kiếm bằng gỗ gụ, vừa đi vòng quanh Tư Diệc Nhiên vừa lẩm bẩm. 

“ Phép mở cờ triệu binh pháp để thu yêu diệt quỷ: Ngũ lôi tướng quân, xe lửa tướng quân, vọt tới mặt đất. . .lập tức tuân lệnh.” 

Keng keng keng! 

Vân Đại Sư gõ chiếc chuông đồng trong tay các đệ tử của mình. 

Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật. 

Hắn rất bình tĩnh, chẳng hề thúc giục Túc Bảo, bởi hắn biết âm hương cháy thì người tất phải chết. 

Túc Bảo nhìn Tư Diệc Nhiên. 

Sau một màn giày vò của Vân Đại Sư, âm hương trên đầu cậu bé chỉ còn một phần ba. 

Túc Bảo tức giận, nói to: “Ông ấy là kẻ lừa đảo đó!” 

Kiếp nạn mà cụ rùa nói khi trước hóa ra chính là cái này! 

Tư lão phu nhân trừng mắt: “Trẻ con thì biết cái gì? Im miệng cho ta!” 

Vân Đại Sư là đại sư đã thành tiên đấy! Đến đại sư còn cứu không nổi thì nhóc con sao cứu nổi. 

Con bé này tưởng mình là ai chứ! Mới tí tuổi đầu mà đòi so với một đạo sĩ già! 

Vân Đại Sư cũng lạnh lùng nói: “Tốt nhất đừng nói những lời vô lễ như vậy! Hồi nãy bần đạo làm pháp, không quá năm phút tiểu thiếu gia sẽ tỉnh lại thôi.” 

Nói rồi ông ta phủ bụi phật lên cánh tay, dáng vẻ hệt như một cao nhân thoát tục. 

Túc Bảo nói: “Anh trai nhỏ sẽ không tỉnh lại đâu, những gì ông làm đều vô dụng thôi....” 

Bà cụ Tô cũng không muốn tham gia chuyện này nữa. 

Chuyện nhà người khác, Túc Bảo đã làm đủ rồi. 

“Túc Bảo, đi thôi con, để họ tự giải quyết!” 

Túc Bảo cuống tới độ ứa nước mắt. 

Thế giới của trẻ con rất đơn thuần, một con thú nhỏ chết đi còn khiến trẻ con u buồn rất lâu, khó chấp nhận sự ra đi của ‘người bạn thú nhỏ bé’, huống chi trước mặt Túc Bảo còn là một cậu bé bằng da bằng thịt. 

Túc Bảo nhìn Ôn Như Vân và Tư Dạ. 

Ôn Như Vân quyết liều một phen! 

Cô khiêng Tư lão phu nhân lên vai rồi đi ra ngoài! 

Tư lão phu nhân tức giận mắng: “Xấc xược! Có loại con dâu đối xử với mẹ chồng như con hả? Thân là dâu mà....” 

Ôn Như Vân đặt Tư lão phu nhân ra ngoài cửa, tức giận nói: “Thân là con dâu, con đã nhịn mẹ quá đủ rồi! Hôm nay con nói câu này với mẹ, chuyện của con trai con do con quyết định! Mẹ kiếp, mẹ mà dám bước qua cánh cửa này, có tin con vì đại nghĩa diệt thân đánh gãy chân mẹ không hả! ” 

Tư lão phu nhân: “..” 

Lồng ngực bà cụ phập phồng, tức tới độ hai mắt tối sầm. 

Lòng vừa giận vừa ấm ức. 

Bên trong kia là cháu trai bà cụ đấy! Bà cụ một lòng muốn tốt cho cháu mà cũng sai sao? 

“Các con nhất định muốn nhìn Diệc Nhiên chết đi mới được hả!” Tư lão phu nhân khóc lớn. 

Bên trong, Tư Dạ lạnh lùng nhìn Vân Đại Sư: “Ông tự đi ra ngoài hay để tôi mời ông!” 

Mặt Vân Đại Sư bỗng chốc khó coi. 

Từ khi ông ta ‘thành tiên’ đến giờ, nào có ai dám bất kính với ông ta như này, nhà họ Tư này được lắm, sau này có đến cầu xin thì ông ta cũng không bao giờ giúp họ! 

“Hừ!” hình tượng cao nhân của bản thân không cho phép Vân Đại Sư buông lời đe dọa, chỉ đành hừ lạnh một tiếng. 

Tư lão phu nhân tuyệt vọng khóc: “Con làm vậy là giết chết Diệc Nhiên! Làm vậy là giết chết cháu trai của mẹ...” 

Tư Dạ lạnh lùng đáp: “Con tin Túc Bảo sẽ cứu được Diệc Nhiên!” 

Vân Đại Sư chỉ muốn trợn trắng mắt, tin một cô nhóc ư? Ông ta thấy bọn người này điên thật rồi! 

Lúc này Tô Nhất Trần nhìn thời gian, nói: “Đủ 5 phút rồi!” 

Bà cụ Tô nhướn mày, châm chọc: “Đại sư, chẳng phải ông nói sau 5 phút người sẽ tỉnh ư?” 

Sắc mặt Vân Đại Sư phút chốc trở nên cực kỳ đặc sắc..... 

Lúc này, phía sau chợt truyền tới tiếng ‘phừng phừng’. 

Chẳng biết từ lúc nào, Túc Bảo đã nhặt hết giấy trên đất và đốt cháy. 

Ngọn lửa không lớn như Vân Đại Sư tạo ra ban nãy, nhưng cũng tỏa ra ánh lửa màu xanh. 

Sau đó Túc Bảo ném quần áo vào chậu lửa, nét mặt rất nghiêm túc. 


Đời này ông ta ghét nhất kiểu không hiểu gì mà làm bộ hiểu biết, lừa lọc đảo điên như Túc Bảo. 

Trường Phong sau lưng Vân Đại Sư cũng bất bình không thôi, nhịn không được nói: “Đúng là làm xằng! Rõ là coi đạo pháp như trò đùa trẻ con mà! Con bé mà cứu được Tư Diệc Nhiên thì tôi sẽ ăn cứt, ăn hẳn năm 5kg!” 

Chưa dứt lời, bộ quần áo trong chậu lửa bỗng tự đứng dậy! 

Mặt Vân Đại Sư cứng đờ, lời chưa nói hết của Trường Phong cũng mắc trong cổ họng..... 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.