Chương 39
Cuối tuần, công viên vịnh nước ngập.
Công viên vịnh nước ngập kia ở bên ngoài tỉnh thành, lái xe phải mất bốn, năm tiếng, nhưng nhà họ Tô trực tiếp lái máy bay trực thăng qua, còn chưa tới một tiếng.
Đó là một cảnh quan rừng rậm tự nhiên, địa điểm cắm trại được chọn ở bãi cỏ trước mặt, giương mắt có thể trông thích hồ nước tự nhiên xanh như ngọc.
"Oa! Đẹp quá đi!" Túc Bảo thán phục.
Tiểu Ngũ đứng trên bả vai cô bé, cạc cạc kêu theo: "Oa oa, thật xinh đẹp!"
Mấy người ông cụ Tô và Tô Nhất Trần không nhịn được cười.
Bà cụ Tô nhìn một vòng, tám đứa con trai của mình đều có mặt, đứa thì dựng lều, đứa thì múc nước, ấm áp mỹ mãn một cách khó hiểu.
Bà ấy không khỏi then nhẹ, nếu không phải Túc Bảo trở về, có lẽ nhà họ Tô mãi mãi không thể nào sum họp như vậy.
Bà cụ Tô ngồi trên xe lăn, mỉm cười nhìn Túc Bảo.
Bé con đuổi theo bươm bướm, vẹt ở phía sau cô bé, bước chữ bát chạy theo, vừa chạy vừa cạc cạc cạc.
Hân Hân vốn đang không vui chạy theo, đuổi theo phía sau một hồi thì bắt đầu từ từ vui vẻ, trên bãi cỏ toàn là tiếng cười của hai cô bé.
Bỗng nhiên Túc Bảo chạy tới, trong tay cầm một bông hoa màu tím, cỏ may mắn màu tím.
"Bà ngoại tặng bà! Đây là hoa cầu nguyện đó!"
Hai đứa bé trai Tô Hà Văn và Tô Hà Vấn vẫn không thân với Túc Bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3701919/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.