(…)
Ba năm sau…
Ông cụ Đông Phương ngồi bên cạnh Giai Yên xia đầu cô hỏi:
"Giai Yên! Đầu cháu còn cảm thấy đau không?"
"Dạ không?"
"Ừm! Nếu có chỗ nào không khoẻ thì nhớ phải nói với ông ngay nha"
"Dạ, ông ngoại" Giai Yên cười híp mắt trả lời ông
Từ khi Giai Yên tỉnh lại cô đã hoàn toàn mất đi trí nhớ, không nhớ được một cái gì nữa.
Vào khoảng ba năm trước Giai Yên tỉnh lại đã khiến tất cả mọi người đều rất vui mừng, nhưng cô lại không thể nhớ được những người trước mặt mình là ai, cô nhìn họ cảm thấy rất xa lạ và có chút sợ hãi vì cứ tưởng họ là người xấu mà tránh né đề phòng.
"Các người…các người là ai?" Giai Yên dùng đôi mắt xa lạ nhìn mọi người
Ông cụ là người vừa vui nhưng cũng lại vừa buồn
"Ông là ông ngoại của cháu, cháu không nhớ sao?"
"Ông…ông ngoại ư? Sao tôi lại không nhớ gì hết vậy"
Đông Phương Mặc Quân trông thấy sắc mặt của cô rất kém thì liền an ủi
"Em vừa mới tỉnh lại đừng suy nghĩ quá nhiều, mọi người ở đây đều là gia đình của em. Nên em không cần phải đề phòng mọi người như vậy đâu"
"Gia đình của tôi ư?"
"Đúng vậy!"
"Vậy tại sao tôi lại không nhớ gì vậy?" Giai Yên có chút đau đầu cô nhíu mày đưa tay lên bứt dứt xoa xoa đầu nhưng vẫn không thể nhớ ra được cái gì.
"Em gặp tai nạn đầu bị va đập mạnh nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-co-vo-am-ap/2923216/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.