(…)
Mãi cho đến khi Giai Yên đã hạ hoả cô cứ có cảm giác một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình từ đằng sau, lúc này cô mới lặng lẽ quay đầu lại thì đập vào mắt cô là một Phong Dạ Đình bằng sương bằng thịt, đang ngơ ngác nhìn cô rồi thi thoảng lại còn cười cười.
Cô thoáng giật mình đưa tay lên dụi dụi vào mắt, xem xem rốt cuộc cô có bị hoa mắt hay không?
Hai người bốn mắt nhìn nhau mãi cho đến khi Phong Dạ Đình lên tiếng cô mới biết hoá ra cô không bị hoa mắt
"Thích nhìn anh đến vậy cơ à?"
Đông Phương Giai Yên quay mặt đi không nhìn Phong Dạ Đĩnh nữa. Rồi rốt cuộc là anh nhìn tôi hay là tôi nhìn anh mà anh còn không biết vô liêm sỉ nói ra câu đó vậy, cô bĩu môi nói:
"Ai thèm!"
Phong Dạ Đình cứ nhìn cô mãi không thôi, chẳng biết cô dùng loại ma lực gì mà có thể thu hút anh đến vậy. Anh có thể cứ như vậy ngắm cô cả một ngày cũng không biết chán.
Nhưng Giai Yên lại thấy không thoả mái, khi không biết từ khi nào căn phòng của hai người lại thông qua với nhau như vậy chỉ cần cô có làm một hành động nhỏ nào là Phong Dạ Đình có thể thấy được hết. Mà mỗi lần cô ngoảnh ra lén nhìn anh thì hầu như đều bắt gặp ánh mắt của anh đang nhìn cô.
Cô thật hoang mang khi không biết từ nãy đến giờ chẳng lẽ Phong Dạ Đình cứ ngồi đó nhìn cô vậy thôi à.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-co-vo-am-ap/2923187/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.