“Mẹ, mẹ không vui sao?” Trên đường về, hai đứa nhỏ nhìn cô với ánh mắt lo lắng. Giang Nguyễn Nguyễn hơi ngẩn người.
Cô cứ nghĩ rằng mình đã che giấu rất tốt trước mặt hai đứa nhỏ, không ngờ lại bị chúng nhận ra.
“Có chuyện gì sao?” Cô nhìn hai đứa qua gương chiếu hậu, giả vờ thản nhiên hỏi lại.
Triều Triều nhíu mày, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ không hiểu: “Mẹ vừa nấy không quan tâm đến em gái, là chú lại khiến mẹ buồn sao?”
Nghe đứa nhỏ bất ngờ nhắc đến Lệ Bạc Thâm, tâm trạng của Giang Nguyễn Nguyễn trở nên phức tạp.
Không biết thời gian qua cô và Lệ Bạc Thâm đã gần gũi đến mức nào mà khiến đứa nhỏ có hiểu lầm như vậy.
Mộ Mộ cũng phụ họa theo: “Em gái vừa nãy suýt nữa khóc rồi.”
Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi nhíu mày, tim cũng thắt lại một chút.
Mặc dù không tận mắt thấy, nhưng cô có thể tưởng tượng ra vẻ đáng thương của đứa nhỏ.
Nếu có thể, cô cũng muốn nói lời tạm biệt đàng hoàng với đứa nhỏ.
Chỉ là vì những lời của Phó Vi Trữ, cô càng cảm thấy mình cần phải dứt khoát với Lệ Bạc Thâm.
Mối quan hệ giữa các đứa nhỏ, cô sẽ không can thiệp, nhưng cô có thể tự kiểm soát bản thân.
Nghĩ vậy, Giang Nguyễn Nguyễn giả vờ thản nhiên nhìn hai đứa nhỏ phía sau, lảng tránh trả lời: “Sau này các con tan học ra sớm chút, dạo này mẹ bận công việc, bà Lý sẽ đón các con.”
Hai đứa nhỏ không nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-co-vo-am-ap-trinh-giai-yen/3718437/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.