Dòng xe phía trước bắt đầu chạy tiếp, Giang Nguyễn Nguyễn nhả phanh, ánh mắt lại hướng về con đường trước mặt.
Nghĩ đến biểu cảm vừa rồi của người đàn ông, trong lòng cô càng cảm thấy châm chọc: "Không phải Lệ tổng đã có hôn ước với Phó tiểu thư sao? Bây giờ vì chuyện của Tiểu Tinh Tinh cứ ở gần tôi như vậy, không phải cũng không thích hợp sao?"
Thậm chí cô còn không biết mẹ ruột của Tiểu Tinh Tinh là ai.
Nói đến chuyện này càng thấy hành vi của người đàn ông này càng quá đáng hơn.
Đã vậy còn có mặt mũi đi mỉa mai cô.
Lệ Bạc Thâm không ngờ cô lại nói đến chuyện của Tiểu Tinh Tinh, vẻ mặt hắn có chút phức tạp, mơ hồ trả lời một câu: "Chuyện này không giống."
Dù sao Tiểu Tinh Tinh cũng là con của cô.
Giang Nguyễn Nguyễn giễu cợt: "Có gì khác nhau chứ? Hơn nữa, ngoại trừ chuyện của Tiểu Tinh Tinh, tôi và Lệ tổng không còn quan hệ nào khác, ngay cả bạn bè cũng không phải, tôi có quyền kết bạn với bất kỳ ai, không liên quan gì đến anh, Lệ tổng đừng lo nhiều chuyện như vậy."
Cô vừa dứt lời, không khí trong xe lập tức lạnh đi thấy rõ.
Vẻ mặt Lệ Bạc Thâm rất lạnh lùng, ánh mắt nhìn ra xa, suốt dọc đường còn lại cũng không lên tiếng nữa.
Đôi môi Giang Nguyễn Nguyễn mím lại, trái tim rối bời nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
Cả chặn đường không ai nói chuyện.
Lệ Bạc Thâm không nói hẳn muốn đi đâu cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-co-vo-am-ap-trinh-giai-yen/3680762/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.