Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười xin lỗi: “Xin lỗi, gần đây tâm trạng tôi không tốt”
Cô từ chối một cách khéo léo, ngược lại thiếu gia kia cảm thấy có chút nuối tiếc, nhưng cũng không miễn cưỡng mà đành xoay người rời đi.
Cuối cùng đôi tai cũng được yên tĩnh trở lại.
Giang Nguyễn Nguyễn đang cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình thì đột nhiên nghe thấy một giọng nam trong trẻo quen thuộc vang lên.
“Nguyễn Nguyễn? Là em sao?” Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy cách đó mấy bước, có một người đàn ông mặc bộ lễ phục màu
xám sắt lịch lãm mang vẻ ngạc nhiên nhìn về phía mình.
Khi ánh mắt họ chạm nhau, đôi mắt Giang Nguyễn Nguyễn sáng lên, cô có chút kinh ngạc: “Học trưởng? Trùng hợp vậy?”
Mặc Lâm Thâm, là vị học trưởng mà cô gặp khi ở nước ngoài, là người đứng đầu những nhân tà ï
Năm đó, khi Giang Nguyễn Nguyễn mới ra nước ngoài, vị học trưởng này đã giúp đỡ cô rất nhiều về mọi mặt, quan hệ giữa hai người cũng rất tốt. Sau khi trở về Trung Quốc, Giang Nguyễn Nguyễn bận rộn với viện nghiên cứu,
nên không có cơ hội liên lạc với anh ta.
'Thấy mình không nhận nhầm, nụ cười trên mặt Mặc Lâm Thâm càng tươi hơn, bước nhanh đến chỗ Giang Nguyễn Nguyễn: “Đã lâu không gặp.”
Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười gật đầu, “Quả thực đã lâu không gặp, anh về Trung Quốc từ lúc nào vậy? Đúng rồi, tại sao anh không liên lạc với em?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-co-vo-am-ap-trinh-giai-yen/3680751/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.