Đợi thêm một lúc nữa, cuối cùng Phó Vi Trữ đi từ phòng trang điểm ra. "Được đấy, mặc cái này đi.” Tống Viện nhìn váy của cô ta, hài lòng gật đầu.
Phó Vi Trữ ngoan ngoãn mỉm cười, quay sang nhìn Lệ Bạc Thâm: "Bạc Thâm, anh đến rồi!"
Lệ Bạc Thâm vô cảm gật đầu.
Phó Vi Trữ nhắm mắt làm ngơ trước sự lạnh lùng của hắn, mỉm cười nói bảo em đến chọn lễ phục, anh thấy bộ này được không?"
Vừa nói, cô ta vừa xoay nhẹ một vòng tròn.
Biết đây là vở kịch do mẹ sắp xếp nên hắn có chút không vui, nghe thấy cô ta hỏi, Lệ Bạc Thâm cũng chỉ liếc mắt một cái rồi gật đầu có lệ: "Được.”
Thấy hắn vẫn lạnh lùng như cũ, trong lòng Phó Vi Trữ có chút khó chịu nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười.
Ở bên cạnh, Tống Viện cuối cùng cũng đứng dậy: "Dù sao Vi Trữ cũng sẽ đến nhà họ Tân, tiện đường đi cùng chúng ta luôn đi."
Phó Vi Trữ mỉm cười đáp: "Cảm ơn dì!"
Cô ta vừa dứt lời liền ra vẻ như mới nhớ ra gì đó, rụt rè về nhìn người đàn ông bên cạnh.
Lệ Bạc Thâm nhíu chặt lông mày, bọn họ đã bàn tính xong hết rồi, hơn nữa mẹ hắn còn cố ý nhìn chằm chằm vào hắn, dù không muốn, hắn vẫn phải đồng ý: "Đi thôi"
Nói xong hắn cũng không nhìn Phó Vi Trữ nữa, xoay người trực tiếp rời đi. Phó Vi Trữ hạ mắt xuống lộ vẻ đáng thương. 'Tống Viện vỗ nhẹ cánh tay cô ta, ra hiệu cô ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-co-vo-am-ap-trinh-giai-yen/3680746/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.