Sáng sớm hôm sau, Lệ Bạc Thâm không đến, Giang Nguyễn Nguyễn tự mình dẫn ba đứa nhỏ đến trường mẫu giáo.
Cô giáo Lý đang đợi ở cửa, khi thấy cô đến một mình thì cô ấy có hơi ngạc nhiên: "Mẹ Triều Triều à, sao hôm nay cô lại đến một mình?"
Nghe được lời này, Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi sững sờ trong chốc lát.
Hai hôm trước Lệ Bạc Thâm đích thân đưa bọn nhỏ đi học đã bị cô giáo để ý thấy, nên hôm nay cô ấy mới cố ý hỏi thăm như vậy.
Nhìn bề ngoài thì có vẻ quan hệ của cô và Lệ Bạc Thâm rất thân thiết.
Nhất thời, Giang Nguyễn Nguyễn cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Tiểu Tinh Tinh lấy ra quyển sổ nhỏ của mình ra rồi viết câu trả lời lên đó: "Bây giờ con đang sống ở nhà dì ấy!"
Cô bé đưa tay giơ quyển sổ lên cao, trên mặt còn không quên nở nụ cười hạnh phúc.
Cô giáo Lý còn nhớ mới hai ngày trước cô bé này vừa mất hồn mất vía thế nào, nên lúc này nhìn thấy con bé vui vẻ như vậy, cô ấy cũng không nhịn được mà nở nụ cười, cô vươn tay sờ sờ đầu Tiểu Tinh Tinh: "Thì ra là thế!”
Nói xong, cô ấy lại ngước mắt lên nhìn Giang Nguyễn Nguyễn trước mặt, trong lòng thầm cảm thán, Tiểu Tinh Tỉnh thật sự rất thích cả nhà cô Giang!
Giang Nguyễn Nguyễn thấy Tiểu Tinh Tinh đã trả lời thay mình thì trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, giao ba đứa nhỏ cho cô giáo Lý: "Bọn nhỏ làm phiền cô rồi."
Sau khi tạm biệt cô giáo, cô lại nói lời tạm biệt với mấy đứa nhỏ rồi mới lái xe rời đi.
Bởi vì hai ngày qua cô phải bận rộn chăm sóc Tiểu Tinh Tinh nên bên viện nghiên cứu đã tồn đọng lại một số vấn đề chưa giải quyết, hơn nữa đã hai ngày rồi cô không qua chỗ ông cụ Tần, theo lý mà nói, cô đã có thể bắt đầu đợt trị liệu tiếp theo.
Nghĩ đến đây, Giang Nguyễn Nguyễn đã gọi một cuộc điện thoại cho Tân Vũ Trì, sau khi xác nhận hiện tại mình có thể đi qua, cô liền xoay đầu xe chạy thẳng đến nhà họ Tần.
Lúc này Tần Vũ Trì đã đợi sẵn ở nhà.
Ngay khi Giang Nguyễn Nguyễn bước vào cửa, Tần Vũ Trì liền mỉm cười chào hỏi: "Bác sĩ Giang, nếu hôm nay cô không liên lạc lại với tôi có lẽ tôi đã gọi điện cho cô rồi đấy."
Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười xin lỗi: "Hai ngày nay tôi có vài chuyện cần giải quyết, sức khỏe của ông cụ thế nào. rồi?"
Tân Vũ Trì chỉ đơn giản chào hỏi như vậy, không hề có ý trách cứ gì, nhưng nghe cô trả lời như vậy thì ánh mắt của anh †a thoáng hiện tia khâm phục: "Nhờ có trình độ y thuật xuất sắc của cô, hai ngày nay ông nội tôi đã khỏe hơn rất nhiều, nếu không nhờ như vậy thì tôi đã gọi điện thoại cho cô từ lâu rồi”
Nghe nói sức khỏe của ông lão cụ đã tốt hơn, Giang Nguyễn Nguyễn thở phào nhẹ nhõm rồi cầm lấy hộp thuốc đi lên lầu.
Tân Vũ Trì lùi lại phía sau một bước, lúc lên lầu thì vô tình nhìn thoáng qua cánh tay đang đang cầm hộp thuốc của cô, anh khế nhíu mày: "Tay cô bị thương sao?”
Giang Nguyễn Nguyễn cũng không mấy quan tâm: "Tôi vô tình làm đổ canh nên bị bỏng thôi, không có vấn đề gì lớn."
Đáp xong cô lại góp thêm một câu: "Anh đừng lo, cái này sẽ không ảnh hưởng đến việc điều trị cho ông cụ."
Hai người lần lượt bước vào phòng ngủ của ông cụ.
Ông cụ đã biết trước chuyện cô sẽ đến nên ông đã ngồi tựa vào đầu giường chờ hai người họ lên.
Giang Nguyễn Nguyễn cung kính chào hỏi ông cụ rồi ngồi xuống cạnh đầu giường bắt đầu điều trị.
Bước chân Giang Nguyễn Nguyễn thoáng khựng lại một chút, lúc cô đưa ánh mắt khó hiểu nhìn anh ta thì nhìn thấy anh đã chạy đi lấy thứ gì đó trong ngăn kéo, rồi đưa tới trước mặt mình: "Đây là thuốc trị bỏng tốt nhất của nhà tôi, cô là bác sĩ, bị thương ở tay là chuyện lớn, cô phải cẩn thận nhiều hơn mới được."
Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn đang định mở miệng cảm ơn thì bất ngờ nghe thấy giọng nói âm dương quái khí* của Tần Vũ Phỉ vang lên.
(*Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định.)
"Anh hai, anh đừng rải lòng tốt lung tung như vậy, đừng để sau này bị người phiền phức bám theo!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]