Tống Viện và Lệ Chính Đình vốn đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa nên đã vội vàng chạy tới mở cửa.
Vừa mới mở cửa ra đã nhìn thấy khuôn mặt hối lỗi của Phó Hồng Tín và Trịnh Lâm ở cửa ra vào, còn có Phó Vị Trữ
với đôi mắt đỏ hoe đứng ở đằng sau họ.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Nhìn thấy bộ dạng của ba người bọn họ, Tống Viện nghi ngờ hỏi.
Trịnh Lâm quay người lại trừng mắt nhìn Phó Vi Trữ.
Đôi mắt Phó Vi Trữ đỏ hoe, trên mặt tràn đầy hị giọng nói có chút khàn khàn: "Dì, con là đến xin lỗi."
Nghe vậy, Tống Viện cảm thấy càng khó hiểu hơn, kế tiếp liền dẫn ba người tới ngồi xuống bên ghế sofa, bảo giúp việc rót trà cho họ, sau đó nói: "Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao con phải đến xin lỗi?”
Phó Vi Trữ cúi đầu không dám nhìn bà: "Sáng hôm qua, lúc dì đưa Tinh Tinh lên xe con, con còn cho rằng Tiểu Tinh Tinh sẽ ngoan ngoãn để con đưa đến trường mẫu giáo nhưng không ngờ, trên đường đi, Tinh Tinh lại làm ầm ï đòi xuống xe, thậm chí còn muốn mở cửa xe mà không quan tâm đến sự an toàn của bản thân, con đã cố gắng thuyết phục con bé nhiều lần nhưng con bé vẫn không chịu nghe, cuối cùng, con thực sự có chút nóng nảy nên đã dừng xe lại và đánh con bé vài cái."
Sau khi nghe thấy cô ta đã ra tay với Tiểu Tinh Tinh, vẻ mặt của Tống Viện và Lệ Chính Đình lập tức t m lại.
Kế tiếp, Phó Vi Trữ lại bày vẻ khóc lóc giải thích: “Con thực sự không cố ý làm như vậy, ngàn sai vạn sai đều là con sai, lẽ ra con không nên làm vậy với con bé. Tiểu Tinh Tỉnh đáng yêu như vậy mà con lại nhất thời nóng giận ra tay với con bé, bây giờ nghĩ lại con chỉ hận không thể tự tát mình hai cái. Ước gì lúc đó bản thân con kiên nhẫn hơn một chút nữa là tốt rồi"
Nhìn thấy cô ta hối hận như vậy, vẻ mặt Tống Viện có vẻ dịu đi một chút: “Nếu con đã biết sai rồi thì tới tìm chúng ta cũng vô dụng thôi, con nên đi xin lỗi Tiểu Tinh Tinh. Sau này tuyệt đối đừng tái phạm nữa!"
Trên mặt Phó Vi Trữ hiện lên một vẻ khó xử: "Dì, con cũng nghĩ vậy, nhưng Bạc Thâm đã phát hiện ra chuyện này và Bạc Thâm rất tức giận.....”
“Bạc Thâm tức giận là đúng. Con nên nói chuyện đàng hoàng nó” Tống Viện khẽ cau mày và cảm thấy Phó Vi Trữ làm như vậy là đã đi quá xa.
Lời vừa dứt, bà lại nhìn thấy vẻ mặt Phó Vi Trữ càng thống khổ hơn trước.
“Nếu Bạc Thâm có thể tha thứ cho con, anh ấy muốn con làm gì cũng được, thế nhưng mà...” Phó Vi Trữ ngập ngừng nói.
Ở bên cạnh, Trịnh Lâm đau lòng mở miệng nói: "Tống Viện, bà không biết đâu Bạc Thâm thực sự rất tức giận. Đêm qua Bạc Thâm giống như phát điên vậy, thậm chí còn động. tay động chân với Vi Trữ, bà nhìn xem."
Sau đó, bà ta đưa tay vén mái tóc dài của Phó Vi Trữ ra sau lưng, để lộ ra vết hẵn trên cổ cô ta.
Nhìn thấy vết bầm trên cổ cô ta, Tống Viện và Lệ Chính Đình đều giật mình, không ngờ Lệ Bạc Thâm lại đối xử tàn nhẫn với cô ta như vậy!
Quả thật Tiểu Tinh Tỉnh có chút quái gở, tính tình cũng bướng bỉnh, người ngoài chăm sóc cô bé sẽ rất đau đầu.
Cho nên nghĩ đến nguyên nhân Phó Vi Trữ ra tay với Tinh Tinh, Tống Viện cũng cảm thấy có thể hiểu được.
"Cũng do Bạc Thâm quá tức giận. Chú và dì thay mặt nó gửi lời xin lỗi đến con. Con đừng để trong lòng nha." Tống Viện xin lỗi Phó Vi Trữ.
Tuy nhiên Phó Vị Trữ vẫn rơi nước mắt: “Con không sao, chẳng qua là... con có thể không thể ở bên Bạc Thâm được nữa. Ngay cả việc chăm sóc Tiểu Tinh Tinh mà con cũng không làm được, là con đã phụ lòng tín nhiệm của dì dành cho con rồi. Nếu như, nếu như Bạc Thâm vẫn chọn Giang Nguyễn Nguyễn, con đây nhất định sẽ chúc phúc cho hai người họ.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]