Giang Nguyễn Nguyễn đồng ý dẫn Lệ Bạc Thâm lên lầu.
Trong phòng chỉ bật đèn ngủ, Tiểu Tinh Tinh đã ngủ rồi, Giang Nguyễn Nguyễn sợ đánh thức cô bé cho nên động tác của cô vô cùng cẩn thận.
Lệ Bạc Thâm đứng ngoài cửa, hai tay đút túi, ánh mắt chậm rãi di chuyển từ người Tiểu Tinh Tinh đến bố cục căn phòng.
Phòng của Giang Nguyễn Nguyễn vô cùng gọn gàng và sạch sẽ, bên trong còn có vài con búp bê nhỏ, hình như là do hai đứa nhỏ kia mang qua, trông vừa giản dị lại ấm áp.
Sau khi ngắm nhìn một lúc, sự tức giận không thể tiêu tan trong lòng Lệ Bạc Thâm dần biến mất không dấu vết, chỉ còn lại một chút ấm áp.
"Được rồi." Giang Nguyễn Nguyễn bôi thuốc cho Tiểu Tinh Tinh xong thì đứng lại cẩn thận quan sát một lúc, thấy cô bé còn chưa tỉnh lại mới dám đứng dậy.
Ngay khi cô vừa quay lại lập tức bắt gặp ánh mắt của người đàn ông.
Bốn mắt chạm nhau làm cả hai đều sững sờ.
Lệ Bạc Thâm gác lại suy nghĩ sau đó hơi cúi đầu: "Tôi mệt."
Giang Nguyễn Nguyễn thu hồi ánh mắt, đi ra ngoài đóng cửa lại rồi dẫn người xuống lầu.
Sau khi nói thoáng qua tình hình của Tiểu Tinh Tinh, Giang Nguyễn Nguyễn liếc mắt nhìn thời gian, thấy cũng đã muộn rồi nên cô đã chủ động dừng đề tài lại: "Cũng đã muộn rồi anh nên về nghỉ ngơi đi, không cần lo lăng gì cả, tôi sẽ chăm sóc Tiểu Tinh Tinh thật tốt."
Đôi mắt đen láy của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-co-vo-am-ap-trinh-giai-yen/3680717/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.