Nghe thấy lời này, trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn hơi trầm xuống, cô lập tức lên tiếng giải thích: "Để tôi giải thích trước, tôi không làm chuyện này! Tôi luôn cảm thấy trẻ con vô tội, hơn nữa Triều Triều và Mộ Mộ rất thích Tiểu Tinh Tinh, tôi không thể nào ra tay với con bé như vậy được."
Dù sao quan hệ của cô với Lệ Bạc Thâm Thâm vẫn chưa được hòa giải, bây giờ trên người Tiểu Tỉnh Tinh còn xuất hiện nhiều vết thương như thế này, chäc chẳn cô sẽ là người bị nghi ngờ nhiều nhất.
Hơn nữa, cô và Tiểu Tinh Tinh còn có thời gian ở riêng một mình.
Nếu Lệ Bạc Thâm nghỉ ngờ, cô cũng không thể giải thích rõ ràng được.
Nghĩ vậy, Giang Nguyễn Nguyễn nhất thời cảm thấy có chút lo lắng.
Lệ Bạc Thâm đang suy nghĩ, đột nhiên nghe được một câu này thì ánh mắt hơi khựng lại, hắn khó hiểu nhìn Giang Nguyễn Nguyễn: "Tôi không nghỉ ngờ cô, hơn nữa tôi có thể đoán được là ai đã làm chuyện này."
Giang Nguyễn Nguyễn thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn lo lắng cho Tiểu Tinh Tinh: "Là ai làm?”
Áp suất không khí xung quanh cơ thể Lệ Bạc Thâm dần dần giảm xuống.
Đêm qua cha mẹ hắn cứng rắn muốn đưa Tiểu Tinh Tinh rời khỏi trang viên, dù hành vi của hai người có chút ngang. ngược, nhưng hắn biết hai người chắc chắn sẽ không tổn thương cháu gái của mình, bọn họ cưng Tiểu Tinh Tinh đến mức ngậm trong miệng còn sợ tan chứ đừng nói gì đến việc ra tay với con bé như vậy.
Từ đêm qua đến nay, chỉ có một người khả nghỉ tiếp xúc. với Tiểu Tinh Tinh là Phó Vi Trữt
Hắn luôn biết Tiểu Tinh Tỉnh rất chán ghét người phụ nữ đó, nhưng hắn không ngờ người phụ nữ đó lại dám ra tay với Tiểu Tinh Tỉnh như vậy!
Giang Nguyễn Nguyễn thấy sắc mặt hắn chợt tối sầm xuống như vậy thì không khỏi cảm thấy lo lảng: "Là ai vậy?"
"Trước tiên làm phiền cô chăm sóc Tinh Tinh, tôi có chuyện phải đi rồi” Lệ Bạc Thâm đè nén cơn giận trong lòng, lạnh lùng chào tạm biệt Giang Nguyễn Nguyễn xong xoay người sải bước rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng rời đi của hän, lông mày Giang Nguyễn Nguyễn cau lại, trong lòng cô cảm thấy thật bất công cho Tiểu Tỉnh Tỉnh.
Đứa nhỏ đã bị thương đến cỡ này, nếu Lệ Bạc Thâm không biết thì thôi đi, bây giờ đã tận mắt nhìn thấy mà hẳn vẫn có thể nhãn tâm bỏ nó lại như vậy!
Phó Vi Trữ bị khí thế của Lệ Bạc Thâm làm cho hoảng sợ, cô ta ngồi lại trong nhà hàng một lúc rồi mới đứng dậy đi về nhà.
Khi về đến nhà, trong đầu cô ta vẫn còn vang lên tiếng chất vấn của Lệ Bạc Thâm, suy nghĩ mãi nhưng không thể nào bình tĩnh lại được.
Ngay lúc cô ta đang định gọi cho cha mẹ Lệ nhờ họ giúp đỡ thì chuông cửa bất ngờ vang lên ngoài cửa.
Phó Vi Trữ cất điện thoại đi, bảo quản gia ra mở cửa. Chỉ chốc lát sau, quản gia đã dẫn người đi vào.
"Có phải cô là người đã gây ra những vết thương trên người Tinh Tinh không?”
Phó Vi Trữ sửng sốt, cảm thấy bàn tay trên cổ mình càng siết chặt hơn khiến cô ta lập tức hoảng loạn, vội vàng đưa tay ra nằm lấy cổ tay Lệ Bạc Thâm: "Bạc...... Bạc Thâm, em không biết anh đang nói gì cả, anh mau buông em ra, chúng ta từ từ nói chuyện, được không?”
Đôi mắt sâu thẳm của Lệ Bạc Thâm nhìn chăm chăm vào cô ta, giọng điệu lạnh lùng đến đáng sợ: "Phó Vi Trữ, cô còn muốn diễn đến lúc nào hả?”
Sắc mặt Phó Vi Trữ đã vô cùng tái nhọt, cô ta cố tìm lời minh cho mình: "Em thật sự không biết gì cả, anh cũng biết em thương Tinh Tinh còn không hết, làm sao em có thể tổn thương con bé chứ? Em không biết anh đang nói vết thương nào cả! Em cũng không biết tại sao anh lại nghĩ đó là em làm, nhưng em thực sự bị oan mà, Bạc Thâm anh phải tin em"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]