Giang Nguyễn Nguyễn gần như đã ở cùng Tiểu Tinh Tinh cả ngày trời.
Nhưng từ đầu đến cuối cô bé vẫn không hề đáp lại.
Thấy sắc trời đã dần tối, tuy Giang Nguyễn Nguyễn không đành lòng buông bỏ cô bé nhưng vẫn phải nói lời tạm biệt rồi rời đi.
"Ngày mai dì sẽ đến thăm con. Con phải khỏe mạnh đó." Trước khi rời đi, Giang Nguyễn Nguyễn dùng sức ôm Tiểu Tỉnh Tỉnh thật chặt.
Hai đứa nhỏ cũng xếp hàng để ôm em gái một cái.
Ba người đang định rời đi thì gấu váy của Giang Nguyễn Nguyễn đã bị nắm chặt lấy.
Giang Nguyễn Nguyễn chợt giật mình, có chút khó tin mà quay đầu lại, cô chỉ nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh dùng đôi mắt hờ hững nhìn về phía xa, không có tiêu cự, mà đôi tay nhỏ bé nắm chặt váy cô.
Ngoài cửa, Lệ Bạc Thâm và Lục Cảnh Ngự nhìn nhau với ánh mắt kinh ngạc.
Bọn họ cho rằng Tiểu Tinh Tỉnh đã hoàn toàn khép kín bản thân lại và đối với thế giới bên ngoài không còn bất kỳ phản đối nào nữa.
Không ngờ, cô bé có thể cảm nhận được sự hiện diện của Giang Nguyễn, hơn nữa, cô bé còn không muốn cô rời đi.
Nhìn thấy bộ dạng của cô bé, Giang Nguyễn đau lòng đến khó thở, đứng đó mấy giây rồi mới chậm rãi xoay người đi đến bên cạnh cô bé, ngồi xổm xuống nhìn vào đôi mắt cô bé, nói: “Tinh Tinh, con biết dì ở đây, đúng không?"
Vẻ mặt của Tiểu Tinh Tinh vẫn đỡ đẫn như trước nhưng đôi bàn tay nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-co-vo-am-ap-trinh-giai-yen/3680712/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.