Chương trước
Chương sau
Buổi chiều cùng ngày, hai mẹ con Phó Vi Trữ hẹn Tống Viện gặp mặt tại quán cà phê.

Lúc Tống Viện đến, hai người đã đợi sẵn bên cửa sổ.

"Có lỗi quá, để hai người đợi lâu.” Tống Viện thản nhiên ngồi xuống đối diện hai người.

Phó Vi Trữ mỉm cười ngoan ngoãn: "Bọn con cũng vừa mới đến thôi, dì mau ngồi xuống con có gọi vài món tráng miệng, không biết có hợp khẩu vị của dì không, dì nếm thử một chút nhé."

Nói xong, cô ta lập tức vẫy tay gọi người phục vụ đưa thức ăn lên.

Chỉ chốc lát sau, vài món tráng miệng nhỏ trang trí xinh đẹp đã được đặt trước mặt ba người họ.

Tống Viện vui vẻ mỉm cười: "Vẫn là Vi Trữ quan tâm đến dì nhất, biết dì thích đồ ngọt, Bạc Thâm còn lâu mới để ý chuyện này"

Ba người bọn họ tán gẫu mấy câu rồi, Trịnh Lâm lại bắt đầu vô ý nhắc tới chuyện Giang Nguyễn Nguyễn.

"Đúng rồi, hai ngày trước Vi Trữ có đến thăm ông cụ Tân, con bé đã gặp người phụ nữ đã ly hôn với Bạc Thâm vào sáu năm trước, cô ta về nước lúc nào vậy, bà có biết không?"

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Tống Viện dần dần biến mất: "Giang Nguyễn Nguyễn sao, cô ta còn dám trở về à? Nếu hôm nay bà không nhắc tới, tôi cũng không biết chuyện này đâu!"

Năm xưa, người phụ nữ đó chỉ để lại một đơn ly hôn rồi không từ mà biệt, một năm sau, Tiểu Tinh Tinh lại được gửi tới chỗ bọn họ bởi vì không có người giám hộ.

Vừa nghĩ đến những chuyện này Tống Viện liền tức giận, bây giờ người phụ nữ kia còn mặt mũi trở về nước sao?

Trịnh Lâm giả vờ ngạc nhiên: "Bà không biết sao? Hôm đó không những có Vi Trữ mà còn có Bạc Thâm ở đó nữa, quan hệ giữa hai người đó có vẻ khá tốt cho nên tôi còn tưởng rằng bà định để cô ta trở về chăm sóc Tiểu Tinh Tỉnh chứ!"

Tống Viện nhăn mày không vui: "Cô ta lấy đâu ra mặt mũi chăm sóc Tiểu Tinh Tinh chứ? Nếu tôi biết chuyện này sớm hơn, nói không chừng tôi còn không cho cô ta gặp mặt Tiểu Tỉnh Tỉnh nữa!"

Lúc trước, người phụ nữ kia dứt khoát bỏ đi, thậm chí con mình sinh ra cũng nhẫn tâm bỏ lại, một người phụ nữ tàn nhẫn như vậy, làm sao bà dám để cô ta lại gần Tiểu Tinh Tỉnh một lần nữa chứi

Phản ứng của Tống Viện cũng đã nằm trong dự tính của hai người họ.

Nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của bà, Phó Vị Trữ cười dịu dàng: "Dì, trước tiên dì đừng tức giận, Bạc Thâm anh ấy... nói không chừng anh ấy cũng không có ý định đó đâu."

Nói xong, cô ta ra vẻ thất vọng hạ mắt xuống, nụ cười trên mặt cũng hiện rõ vẻ miễn cưỡng.

Nhìn thấy dáng vẻ của cô ta, Tống Viện càng thêm bực bội: "Có chuyện gì sao?”

Phó Vi Trữ muốn nói lại thôi, im lặng nhìn mẹ mình.

Hai mẹ con Phó Vi Trữ không nói lời nào, xem như là ngầm đồng ý.

"Tôi hiểu rồi” Tống Viện đứng dậy xách túi xách: "Vi Trữ, đừng lo lắng, vì hai nhà chúng ta đã sớm nói xong chuyện này rồi, con dâu nhà họ Lệ chỉ có thể là con, đổi lại thành người khác, dì sẽ là người đầu tiên không đồng ý! Hơn nữa dì sẽ không thể nào cho Giang Nguyễn Nguyễn bước vào cửa nhà mình một lần nữa được!”

Phó Vi Trữ ngước mắt lên, trong ánh mắt tràn đầy bất an.

Tống Viện lại đau lòng một hồi: "Đừng sợ, lát dì trở về sẽ giải quyết chuyện này."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.