Khi đi xuống tầng, ông cụ hỏi Giang Nguyễn Nguyễn, với tình hình hiện tại của ông có thể xuống giường hay không, sau khi được cho phép, ông cụ nhờ Tần Vũ Trì và quản gia giúp đỡ rồi cùng nhau xuống tầng.
Ánh mắt Giang Nguyễn Nguyễn lạnh nhạt ngồi bên cạnh bàn ăn, cô cố gắng hạn chế tối đa sự hiện diện của mình.
Tân Vũ Phỉ ở bên cạnh dường như cố ý, thỉnh thoảng sẽ khơi gợi một số vấn đề, đầu tiên hỏi Phó Vi Trữ sau đó lại hỏi cô.
Bởi vì có ông cụ ở đây nên Giang Nguyễn Nguyễn cũng đáp lại từng câu một.
Một lúc sau, tiếng chào hỏi của quản gia vang lên từ cửa ra vào.
“Cậu Lệ”
Ngay sau đó là câu trả lời trầm thấp ngắn gọn của Lệ Bạc Thâm.
Một lúc sau, bóng dáng cao lớn của người đàn ông xuất hiện trước mặt mọi người.
“Ông nội Tần” Sau khi Lệ Bạc Thâm chào hỏi ông cụ Tân xong, ánh mắt hẳn nhìn quanh bàn ăn, khi nhìn thấy Giang Nguyễn Nguyễn thì dừng lại một chút.
Nhìn thấy ánh mắt của hắn, Giang Nguyễn Nguyễn âm thầm nhéo lòng bàn tay mình, bình tĩnh gật đầu với hắn coi như là chào hỏi.
Thấy vậy, Lệ Bạc Thâm khẽ nhướng mày, môi dưới giật giật như đáp lại.
“Anh Thâm, mau ngồi xuống đi. Chị Vi Trữ chờ anh rất lâu rồi:
Tân Vũ Phỉ chào hỏi hẳn rất nồng nhiệt, ý bảo Lệ Bạc Thâm ngồi xuống bên cạnh Phó Vị Trữ.
Vừa rồi, cô ta mượn danh nghĩa của ông cụ muốn cảm ơn Giang Nguyễn Nguyễn, để cho Giang Nguyễn Nguyễn ngồi trước mặt ông cụ. Cô ta và Tân Vũ Trì thì ngồi bên cạnh Giang Nguyễn Nguyễn.
Lúc này, khi Lệ Bạc Thâm đến chỉ còn lại chỗ ngồi bên cạnh Phó Vi Trữ.
Thấy Lệ Bạc Thâm đến, Phó Vi Trữ tự biết quan hệ của mình và ông cụ không thân thiết bằng Lệ Bạc Thâm nên cô ta đứng dậy để nhường chỗ bên cạnh ông cụ cho hắn.
Cứ như vậy, Lệ Bạc Thâm ngồi đối mặt với Giang Nguyễn Nguyễn.
Nhìn thấy người đàn ông đối diện mình, trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn xiết chặt lại, yên lặng cụp mắt xuống.
Trong bữa cơm, cô chỉ lặng lẽ ăn phần cơm của mình, chỉ khi ông cụ Tần nói chuyện với cô, cô mới nhỏ giọng đáp lại.
Phó Vi Trữ lo ngại thái độ của Lệ Bạc Thâm đối với Giang Nguyễn Nguyễn, cô ta vừa niềm nở gắp thức ăn cho ông cụ Tân vừa chú ý đến ánh mắt của Lệ Bạc Thâm, sợ hắn thật sự sẽ chú ý quá nhiều đến Giang Nguyễn Nguyễn, thỉnh thoảng sẽ nói gì đó với Lệ Bạc Thâm.
Giang Nguyễn Nguyễn không biết cô ta đang nghĩ gì, khi nghe bọn họ nói chuyện, cô chỉ cảm thấy họ thật sự là một gia đình, mơ hồ cảm thấy có gì đó khác thường.
Tân Vũ Phỉ liếc mắt nhìn Giang Nguyễn Nguyễn, thấy cô bình tĩnh như vậy, cô ta cố ý làm nũng với Phó Vi Trữ: “Tình cảm của chị Vi Trữ và và anh Thâm thật tốt, hai người quyết định khi nào tổ chức hôn sự vậy? Em còn đang chờ làm phù dâu đây này!”
Lời vừa dứt, Giang Nguyễn Nguyễn ngạc nhiên, động tác dừng lại.
Lời này là có ý gì.
Lệ Bạc Thâm và Phó Vi Trữ vẫn chưa kết hôn?
Nhưng Lệ Bạc Thâm không trả lời ngay, hắn thản nhiên liếc mắt nhìn người phụ nữ đối diện.
Mặc dù ánh mắt hẳn chỉ khẽ liếc qua nhưng khiến người nào đó có thể bỏ qua.
Giang Nguyễn Nguyễn bấm véo lòng bàn tay, đè nén sự nghỉ ngờ trong lòng, ngước mắt lên dửng dưng nhìn vào mắt hẳn.
Ánh mắt hai người giao nhau trong giây lát, khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của người phụ nữ, Lệ Bạc Thâm hơi nhíu mày, trong lòng hiện lên một tia không vui.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]