Chương trước
Chương sau
Tiểu Tỉnh Tỉnh trừng mắt nhìn, tần suất nức nở từ từ giảm xuống, nhưng vẫn trề môi ra không tin tưởng hắn.

Ngày đó chính tai cô bé nghe thấy cha và cô giáo nói chuyện với nhau, kết quả hôm nay hai anh trai liền không đến nhà trẻ.

Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy được?

Lệ Bạc Thâm nhìn ra hoài nghi trong mắt cô bé, cảm thấy càng bất đắc dĩ: “Cha không cần lừa con chuyện này, hôm nay tụi nó không đến nhà trẻ là vì không được khỏe. Ngày mai con có thể nhìn thấy họ.’r

Tiểu Tinh Tinh vẫn ấm ức mếu máo, trên mặt tràn ngập hoài nghỉ.

Lệ Bạc Thâm thấy thế cũng cảm thấy hết cách: “Con muốn thế nào mới chịu tin đây?”

Hắn không ngờ hai đứa nhóc kia lại có địa vị cao như thế trong lòng Tiểu Tỉnh Tinh, cao đến mức Tiểu Tinh Tinh không tin hắn vì tụi nó.

Tiểu Tinh Tinh do dự một lát, sau đó nửa tin nửa ngờ ra hiệu cho thím Trương buông mình xuống rồi moi quyển vở và bút ra từ đống bừa bộn dưới đất, tiếp đó thút thít viết hàng chữ

xiêu vẹo nguệch ngoạc lên đó.

‘rXác nhận!”

Cô bé muốn nhìn thấy các anh chính miệng nói với cô là họ không bị đuổi học, về sau còn có thể gặp nhau ở nhà trẻ!

Lệ Bạc Thâm hiểu ý của cô bé là muốn đến nhà Giang Nguyễn Nguyên để xác nhận, hắn lập tức hơi đau đầu.

Tiểu Tinh Tinh thấy qua một hồi lâu mà hắn vẫn không trả lời thì lại mếu máo, có xu thế muốn khóc tiếp, hai bàn tay nhỏ còn siết chặt lấy quyển vở.

Lệ Bạc Thâm nhớ đến lúc nãy con bé đã khóc như thế nào thì bất đắc dĩ ấn tay lên trán, trầm giọng đáp: “Được rồi, cha lập tức dẫn con đỉ tìm họ.”

Tiểu Tinh Tinh lập tức ngừng khóc, chớp mắt xác nhận với hắn.

Lệ Bạc Thâm gật đầu.

Tiểu Tinh Tinh thấy thế thì vội quay lại nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc, đeo ba lô lên chủ động đi đến trước mặt hắn, bởi vì vừa rồi khóc quá dữ dội nên hiện tại còn hơi thút thít.

Lệ Bạc Thâm thấy con bé này thay đổi thái độ nhanh như thế thì càng bất đắc dĩ, hắn đành

dẫn cô bé đi tìm Giang Nguyễn Nguyễn.

Giang Nguyên Nguyễn đang cùng hai đứa nhóc ăn cơm tối thì đột nhiên nghe tiếng chuông cửa vang lên, tưởng rằng là Tịch Mộ Vi tới ăn chực nên cô trực tiếp đi qua mở cửa.

Nhìn thấy người đứng ở cửa, cô không khỏi sửng sốt.

“Các người… Tiểu Tinh Tinh đến tìm Triều Triều và Mộ Mộ chơi sao?”

Cô chỉ nghĩ ra được khả năng này.

Lệ Bạc Thâm đứng thẳng lưng ở ngoài cửa, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơmi với tay áo hơi xoắn lên cao. Hắn đang nắm tay Tiểu Tinh Tỉnh đứng ở đó.

Tiểu Tinh Tinh ngang đầu, không biết bị gió thổi hay thế nào mà khóe mắt và cái mũi của cô bé đều đỏ bừng, trông rất đáng thương.

Nhìn thấy dì xỉnh đẹp nhìn mình, Tiểu Tinh Tinh chỉ cảm thấy những ấm ức cả đêm nay phải chịu dâng trào lên trong lòng, cô bé sụt sùi mếu máo, lại muốn khóc.

Lệ Bạc Thâm đã phát hiện dáng vẻ của con bé, hắn nhất thời không biết nói gì khi nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Giang Nguyễn


Giang Nguyên Nguyên thấy một lớn một nhỏ trước mắt đều không có ý lên tiếng, cô hơi mờ mịt, chỉ có thể cúi đầu nhìn Tiểu Tỉnh Tinh: “Tiểu Tinh Tinh, muộn thế này rồi, bộ có chuyện gì sao con?1’

Tiểu Tỉnh Tinh mếu máo khẽ gật đầu, sau đó dùng sức tránh khỏi tay cha.

Lệ Bạc Thâm chỉ có thể để con bé đi.

Một giây sau, cô bé lại chảy nước mắt, ấm ức đi hai bước về hướng Giang Nguyễn Nguyên, vươn tav ra muốn được ôm một cái.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.