Lệ Chính Đình không hỏi nữa, cháu gái muốn học thì ông cứ dạy thôi.
Hai ông cháu trực tiếp bảo người làm cầm bút đến rồi luyện chữ ngay trên bàn ăn.
Lệ Bạc Thâm thấy có cha mình trông Tiểu Tinh Tinh nên lên tiếng chào hỏi họ rồi đi lên phòng sách.
Phó Vi Trữ tức giận đến nghiến răng.
Sao cô ta có thể không nhìn ra nhỏ con hoang này muốn tránh xa mình nên mới ba lần bốn lượt từ chối trước mặt người nhà họ Lệ!
Tiếp tục như vậy thì hai cụ nhất định sẽ phát hiện ra vấn đề!
Không được, cô ta nhất định phải tìm cơ hội dạy cho đứa con hoang này một bài học, để nó chịu ngoan ngoãn một chút!
Bởi vì Tiểu Tinh Tinh đột nhiên tới cửa nên lúc Giang Nguyễn Nguyễn dẫn hai đứa nhóc đến sở nghiên cứu thì đã đến gần mười giờ.
Sắp xếp cho hai đứa nhóc ở phòng làm việc của mình
xong, Giang Nguyễn Nguyễn liền bắt tay vào làm việc.
Những số liệu Cố Vân Xuyên đưa ra còn chưa được xử lý xong, anh biết cô đến nên trực tiếp tìm tới cửa.
Hai người lập tức vùi đầu vào làm việc.
Mãi đến chạng vạng tối lúc tan việc, họ mới miễn cưỡng nghiên cứu ra một kết luận.
Giang Nguyễn Nguyễn duỗi lưng một cái, nhìn thấy hai đứa nhỏ bên cạnh cũng đang ôm máy tính không biết đang nghiên cứu cái gì, cô nhẹ giọng gọi một câu: “Triều Triều, Mộ Mộ, có thể về nhà rồi."
Nghe vậy, hai đứa nhóc ngước mắt lên khỏi máy tính, ngoan ngoãn khẽ gật đầu rồi buông máy tính nhảy xuống ghế salon.
Cố Vân Xuyên nhìn đồng hồ, cười đề nghị: “Đúng lúc đã đến giờ cơm, hôm nay cô giúp tôi việc lớn như thế, không bằng tôi mời cô và bọn nhỏ cùng đi ăn một bữa cơm?”
Giang Nguyễn Nguyễn hơi sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn hai đứa nhóc để trưng cầu ý kiến của tụi nó.
Triều Triều và Mộ Mộ liếc nhau, đều hiểu rõ là chuyện gì. Hình như chú Cố muốn theo đuổi mẹ.
Tụi nhỏ đã quan sát cả ngày và cảm thấy chú Cố rất ưu tú, tối thiểu là rất ăn rơ với mẹ ở phương diện nghề nghiệp, vẻ ngoài cũng đạt tiêu chuẩn.
Nhưng không biết tại sao, vừa nghĩ tới nếu bên cạnh mẹ xuất hiện người đàn ông thì trong đầu tụi nhỏ chỉ hiện lên bóng dáng của cha.
Thật là kỳ quái, rõ ràng họ chưa từng nhìn thấy mẹ và cha đứng bên cạnh nhau, nhưng đã vô thức cảm thấy chỉ có cha mới xứng với mẹ.
Cho nên... Họ nên giữ một khoảng cách với chú Cố thì tốt hơn!
"Cảm ơn chú Cố, nhưng đêm nay mẹ con đã có hẹn, cho nên không đi được ạ-" Triều Triều lễ phép từ chối.
Cố Vân Xuyên khó hiểu nhìn về phía Giang Nguyễn Nguyễn.
Cả ngày hôm nay anh đâu có nghe cô nhắc đến tối nay có hẹn.
Giang Nguyễn Nguyễn liếc nhìn hai đứa nhóc, mặc dù không biết tại sao tụi nhỏ nói dối, nhưng cô vẫn thuận theo ý tụi nó: “Đêm nay tôi có hẹn bạn cùng ăn cơm, hôm nào đi."
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm trang của tụi nhỏ, Giang Nguyễn Nguyễn dở khóc dở cười: “Mặc kệ là vì cái gì, về sau không được tùy tiện nói dối."
Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.
Mộ Mộ cười hì hì tiến đến bên cạnh cô: "Tụi con cảm thấy chú Cố cũng không tệ, nhưng mẹ còn có thể chọn kỹ một chút, đừng gấp quá, dù sao con với anh hai cũng không sốt ruột muốn có cha."
Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi bật cười: “Chọn kỹ một chút cái gì? Các con nghĩ là chọn bó rau ngoài chợ à?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]