Chương trước
Chương sau
Lệ Bạc Thâm giật mình nhìn hai đứa nhóc đang phẫn nộ đứng trước mặt, lông mày hơi nhíu lại.

Rõ ràng hai đứa nhỏ này đang chỉ trích hắn.

Nhưng không biết vì sao nhìn hai đứa nhỏ như vậy, trong lòng hẳn có chút khó chịu, thậm chí còn có vài phần chút áy náy khó hiểu.

Giang Nguyễn Nguyễn ôm Tiểu Tỉnh Tinh trong tay, nghe hai đứa nhỏ nhà mình nói vậy, lúc đầu cô còn cảm thấy ngạc. nhiên, nhưng càng nghe trái tim cô càng không ngừng đau nhói.

May là hai đứa không biết người trước mặt chính là cha ruột của mình.

Nếu để bọn chúng biết, chỉ sợ là chúng sẽ càng khổ sở hơn nữa...

Lệ Bạc Thâm im lặng một lúc lâu, sau đó áy náy mà dời mắt khỏi người hai đứa nhỏ: “Thật xin lỗi, chú không có coi bọn con là người xấu, chẳng qua là chú cảm thấy... dù sao các con cũng đã có cuộc sống của riêng mình, nếu cứ qua lại với chồng cũ như vậy, để cha của các con biết được chắc chắn sẽ cảm thấy không thoải mái."

Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn và hai cậu nhóc đều sửng sốt.

Hai cậu bé đều ngạc nhiên mà liếc nhìn nhau, cuối cùng. cũng nhận ra cha vẫn chưa biết gì về mối quan hệ giữa họ.

Mộ Mộ thẳng thừng phủ nhận: “Không có sao, bọn con không có chat”

Giang Nguyễn Nguyễn liên tiếp bị lời nói của một lớn một nhỏ này dọa sợ, nghe con mình nói vậy, cô không khỏi giật mình, định lên tiếng ngăn cản nhưng đã quá muộn rồi.

Kế tiếp chỉ có thể hồi hộp chờ đợi phản ứng của Lệ Bạc Thâm.

Trong mắt người đàn ông đối diện dần hiện lên vẻ nghi ngờ, liên hệ những lời nói của nhóc con này với mấy bức ảnh hẳn vừa nhìn thấy, dù nghĩ thế nào cũng thấy có chỗ kỳ lạ.

“Cha của các con đâu? Con nói không có cha là có ý gì?" Rốt cục hẳn cũng nhịn không được mà lên tiếng hỏi.

Mộ Mộ nhìn vẻ mặt khó hiểu của người đàn ông trước mắt rồi nói: “Cha không cần bọn con nữa, ông ấy đã bỏ rơi mẹ con, cũng không yêu thích bọn con cho nên trước giờ bọn con và mẹ vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau, chưa từng nhìn thấy mặt ông ấy bao giờ."

Nghe được câu trả lời của cậu nhóc, lông mày Lệ Bạc Thâm chợt nhíu lại, con ngươi yên lặng nhìn về phía Giang Nguyễn Nguyễn, cảm xúc dưới đáy mắt chợt dâng trào.

Rõ ràng là mấy năm nay người phụ nữ này vẫn luôn một mình nuôi hai đứa con.

Hắn thật sự không cách nào tưởng tượng được, mấy năm qua bọn họ đã sống như thế nào.

Hơn nữa, lý lịch của người phụ nữ này ở nước ngoài lại ưu tú như vậy.

Rốt cục cô ấy đã bỏ ra bao nhiêu công sức mới có thể đạt đến trình độ đó chứ?

Đã vậy mà người đàn ông kia còn dám bỏ rơi mẹ con họi Thật là đáng chết!

Giang Nguyễn Nguyễn nhận ra cảm xúc mãnh liệt trong mắt người đàn ông, thậm chí còn đoán được hắn sẽ nói gì tiếp theo.

Không đợi hắn mở miệng, Giang Nguyễn Nguyễn đã cụp mắt xuống, che khuất hết cảm xúc dưới đáy mắt rồi giả vờ như không có việc gì mà cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ: "Được rồi, Tiểu Tinh Tinh đã ngừng khóc, hai người có thể có thể trở về rồi, tôi cũng đến lúc phải đi làm rồi."


Tiểu Tinh Tinh giơ cánh tay nhỏ lên vẫy tay chào Giang Nguyễn Nguyễn và hai cậu nhóc.

Ba người họ cũng vẫy tay đáp lại.

Cuối cùng, Lệ Bạc Thâm khẽ gật đầu với Giang Nguyễn Nguyễn: "Tôi mang con bé về trước. "

Không đợi Giang Nguyễn Nguyễn kịp phản ứng, hẳn đã xoay người rời đi với Tiểu Tinh Tỉnh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.