Nhưng mà tức giận xong cô lại đột nhiên thấy thật nực cười.
Cô không có tư cách.
Trong mắt hắn, cô chưa bao giờ có tư cách…
Cô rũ mắt tự giễu bản thân, cuối cùng vẫn không nói lời nào, dứt khoát đưa tay lên chậm rãi đẩy bàn tay nhỏ đang nắm lấy góc áo của mình ra.
Cô bé còn muốn vươn tay nắm lấy lần nữa, nhưng lúc đưa tay ra chỉ bắt trúng không khí.
“Triều Triều và Mộ Mộ vẫn đang chờ dì về, con về với cha đi, dì muốn đi tìm bọn họ.”
Giang Nguyễn Nguyễn sờ sờ đầu cô bé, đay tay bé trở về chỗ cũ, vội vàng chào cô giáo rồi quay đầu bước đi không nhìn lại.
Lúc cô lên xe, hai nhóc con kia đã nghiêm chỉnh ngồi vào chỗ của mình. Vừa nhìn thấy cô, hai nhóc liền dùng khuôn mặt ngây thơ hỏi: “Mẹ ơi, mẹ bị sao vậy?”
Giang Nguyễn Nguyễn hít sâu một hơi, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Không sao, chúng ta về nhà thôi.”
Nói xong, cô lập tức khởi động và lái xe rời khỏi cổng trường mẫu giáo.
Bên kia, Lệ Bạc Thâm vẫn còn đứng im tại chỗ, ánh mắt nặng nề nhìn sang cô giáo bên cạnh: irCon trai của cô ấy cũng học ở đây?1′
Cô giáo không biết giữa bọn họ có xích mích gì nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác áp bức đang tỏa ra từ người đàn ông này, cả người cô chợt căng thẳng: “Đúng vậy, cặp song sinh nhà cô Giang cũng đang học ở trường chúng ta…”
Không đợi cô ấy nói xong, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông lại vang lên: “Bọn họ đến đây từ khi nào?”
“Từ… vài ngày trước.”
Cô giáo trả lời một cách thận trọng.
“Thông báo cho hiệu trưởng, lập tức xóa tên hai đứa trẻ đó ra khỏi trường mẫu giáo này, nếu khống thì học kỳ sau, Lệ thị sẽ không đầu tư một xu nào vào trường mẫu giáo của các người nữa!”
Vẻ mặt Lệ Bạc Thâm tối sầm xuống.
Nói xong, hắn còn không thèm cho giáo viên thời gian phản ứng, nắm lấy tay Tiểu Tinh Tinh sải bước rời đi.
Đến lúc hai người ra khỏi trường mẫu giáo, chiếc xe vừa đậu bên cạnh xe hắn đã không còn ở đó nữa.
Lệ Bạc Thâm liếc mắt nhìn một cái rồi lại quay đi, nắm tay Tiểu Tinh Tinh bước lên xe.
Vừa lên xe, Tiểu Tinh Tinh lập tức dẫy dụa thoát khỏi vòng tay của hắn.
Lệ Bạc Thâm cũng không ngăn cản cô bé, tùy ý để bé dùng cả tay lẫn chân bò ra chỗ khác.
Tiểu Tỉnh Tinh tức giận cầm lấy quyển sổ nhỏ của mình, thoăn thoắt viết chữ lên đó.
Cả nửa ngày sau, âm thanh bút viết lên giấy mới chịu ngừng lại.
Rõ ràng là Tiểu Tỉnh Tỉnh đang rất tức giận, không thèm kéo vạt áo của hắn như bình thường nữa mà chỉ ôm lấy quyển sổ nhỏ ngồi đối diện, trừng mắt nhìn hắn.
Lệ Bạc Thâm nhíu mày, thầm thở dài một tiếng rồi quay đầu nhìn thoáng qua quyển sổ.
Chỉ thấy trên quyển sổ viết dòng chữ:
‘Tại sao cha không cho anh trai nhỏ đến trường!”
Thấy cha đã nhìn qua, Tiểu Tinh Tinh tức giận giơ cao quyển số lên trước mắt hắn.
Lệ Bạc Thâm khẽ cau mày rồi thu hồi tầm mắt, lạnh lùng nói: ”Không tại sao cả, nếu con cứ phải hỏi thì, do cha thích vậy đấy.1’
Ngay khỉ giọng nói vừa dứt, hắn lập tức cảm thấy chỗ ngồi bên cạnh hơi chuyển động.
Quay đầu lại nhìn thì thấy cô bé đã tức giận ném quyển sổ sang một bên, di chuyển đến vị trí gần cửa sổ, đầu cũng đã quay hẳn về phía cửa sổ, mặc dù cô bé không nói gì nhưng toàn thân cô bé đã viết rõ hiện giờ bé không muốn nhìn thấy cha.
Vậy mà cha còn cãi nhau với dì xinh đẹp, nói với cô giáo không cho hai anh trai đến trường mẫu giáo!
Mỗi lần nghĩ đến sau này không thể gặp hai anh trai ở trường nữa là Tiểu Tinh Tinh lại cảm thấy buồn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]