"Cộp cộp" tiếng giày vang lên trong gian phòng lớn tiến đến chiếc lồng sắt khổng lồ ngày một gần. Nói khổng lồ vì chiếc lồng sắt được thiết kế chiều rộng và chiều ngang gần bằng một nửa căn phòng này. Trong lồng sắt là một người phụ nữ áo quần rách rưới, cả người bầm tím đầy máu, mái tóc rũ rượi nằm rạt dưới mặt đất. Dường như là do đau đớn quá nên bị ngất đi. Người đàn ông đi giày da mới bước vào vừa rồi đứng trước lồng sắt, gương mặt không biểu cảm lạnh lùng ra lệnh "Cho cô ta tỉnh dậy!" vừa dứt lời, hai người áo đen đứng hai bên nhanh chóng mở lồng, một người bê xô nước lạnh đổ xuống người cô ta. Vũ Thi bị lạnh bất ngờ nên giật mình tỉnh dậy, cô ta mơ màng mở mắt, cái lạnh thấu xương dần dần ngấm sâu vào cơ thể khiến cô ta run rẩy, hàm răng lập cập va vào nhau. Hai cánh tay ôm lấy người, Vũ Thi trừng mắt nhìn người áo đen mới dội nước vào người mình, cơ thể theo bản năng dần dần lùi về phía sau, cô ta hét lớn "Ngươi làm gì vậy hả!?" Hai người áo đen lạnh lùng lui ra, đứng dạt về hai bên. Người đàn ông đứng sau nãy giờ xem kịch vui cũng mỉm cười bước lên một bước. Nhìn anh ta mà Vũ Thi trợn tròn mắt, cả người như thiếu đi dưỡng khí không nói được gì. - Dám đụng đến người phụ nữ của tôi, gan cô cũng lớn lắm! - Lãnh Mạc Thiên vỗ vỗ tay vài cái, giọng nói đầy sự khinh miệt. - Em...em không cố ý! - Vũ Thi yếu ớt lên tiếng. - Những gì cô làm với cô ấy, hôm nay tôi sẽ trả hết cho cô - Anh nhếch môi cười nói, một nụ cười của ác quỷ. - Tại sao anh lại yêu cô ta? Cô ta có gì tốt? Có gì hơn em? - Vũ Thi tuyệt vọng hét lên. - Không bằng cô xứng sao? Đừng nói là có gì hơn cô mà căn bản cô không hề bằng được cô ấy, nói gì đến hơn. - Em không tin! anh chỉ là bị con hồ ly tinh đấy trêu đùa thôi đúng không? nó chỉ biết câu dẫn đàn ông, ngoài việc dạng chân ra thì còn có thể làm gì cơ chứ!? - Vũ Thi điên cuồng hét lớn, sự ghen tức trong cô ta đã xâm chiếm lí trí, nói ra những lời không nên nói. "Chát" Lãnh Mạc Thiên không nhịn nổi việc nghe người khác sỉ nhục bảo bối của mình, anh liền giơ tay tát cô ta một phát. Dùng lực khá mạnh nên mặt Vũ Thi lệch hẳn sang một bên, đỏ rát đến đáng sợ. Anh đưa tay nắm chặt cằm cô ta bắt cô ta ngẩng lên nhìn mình "Câm cái miệng thối nát của cô lại! Nếu cô muốn mất đi cái lưỡi của mình, tôi cũng không ngại giúp cô đâu" tay anh dùng lực mạnh đến nỗi như muốn bóp nát cằm của cô ta ra. Vũ Thi đau đến bật khóc, nước mắt chảy dài trên má. Nhưng giờ chẳng ai thương tiếc cô ta cả, Lãnh Mạc Thiên bị nước mắt của cô ta dính vào liền cảm thấy kinh tởm. Nhanh chóng buông cằm cô ta ra rồi cầm lấy chiếc khăn từ tay tên thuộc hạ. Lau lau sạch sẽ rồi ném thẳng vào thùng rác. - Xem nào, ngoài việc đổ nước, đánh đập cô ấy thì còn việc gì không nhỉ? - Anh như đang tự hỏi bản thân, ánh mắt thâm sâu nhìn Vũ Thi. - Không...đừng...em xin lỗi...từ nay trở đi em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa, cũng sẽ không gây hại đến cô ta! Em xin anh mà... - Vũ Thi biết được điều gì tiếp theo sẽ xảy đến với mình, cô ta hốt hoảng nói. - Trước tôi đã cảnh cáo cô rồi nhưng không phải cô vẫn tiếp tục sao? Lần này đã đến giới hạn rồi, Vũ Thi à - Em xin anh...tất cả chỉ vì em yêu anh thôi! Em xin anh... - Tình yêu rách rưới này của cô tôi không dám nhận - Anh mỉa mai nói, rồi ra hiệu với tên thuộc hạ, anh ta hiểu ý lui khỏi phòng. - Thiên...em yêu anh mà...yêu anh rất nhiều...hức...đừng đối xử như vậy với em... - Vũ Thi khóc nức nở, không ngừng gào thét. - Kết thúc rồi! - Anh nhìn thuộc hạ dẫn đám côn đồ đã bắt Tô Mộc Hy vào, cười lạnh nói - Chăm sóc cô ta cho tốt! Đám côn đồ bị hành hạ thừa sống thiếu chết, có tên còn bị chặt mất tay. Mùi hôi tanh bốc lên nồng nặc khiến ai cũng muốn nôn mửa. Lãnh Mạc Thiên bịt mũi quay người phất tay một cái rồi rời đi. Hai tên thuộc hạ mở lồng, đấy mấy tên đấy vào lồng sắt, rồi bắt lấy Vũ Thi. Bắt cô ta mở miệng rồi đổ lọ dung dịch gì đó vào miệng cô ta. Chỉ vài phút sau, người cô ta đỏ bừng, nóng nực khó chịu mà không ngừng rên rỉ. Xong việc, hai người rời khỏi gian phòng. Chiếc cửa lớn đóng "cạch" lại một tiếng, ngăn cách tiếng rên và thở dốc đầy dâm mị trong phòng với bên ngoài. ***************** Tối đêm muộn, chiếc xe BMW đỗ trước cổng Lãnh gia. Lãnh Mạc Thiên bước xuống xe, ném chìa khóa cho thuộc hạ rồi nhanh chân chạy vào biệt thự. Vừa bước vào phòng khách, anh đã thấy bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc đang ngủ gà ngủ gật trên ghế. Đau lòng bước đến ôm lấy Tô Mộc Hy, nhẹ nhàng bế cô trên tay mình. Dường như cảm nhận được hơi ấm quen thuộc. Cô ưm ưm vài tiếng rồi dụi dụi đầu vào ngực anh. Lãnh Mạc Thiên khẽ cười, yêu thương hôn nhẹ lên trán cô một cái. Rồi bế cô lên phòng ngủ, đặt cô xuống giường, cẩn thận đắp chăn cho cô, ngắm cô ngủ một lúc rồi anh mới chịu đi lấy quần áo mà vào phòng tắm thay đồ. Tắm táp thoải mái xong xuôi, Lãnh Mạc Thiên trèo lên giường, có chút không vui nhìn cô gái nhỏ kia ôm chặt cái gối. Anh bực bội rút cái gối ra, cô nhíu nhíu mày vì bỗng nhiên bị mất cái gối ôm. Lãnh Mạc Thiên cười cười vén chăn lên, nằm xuống cạnh cô, cánh tay lớn kéo cô vào lòng ôm. Tô Mộc Hy lúc này mới thôi nhíu mày, cô mỉm cười ôm lấy anh. Cả hai cùng chìm vào giấc ngủ sâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]