Chiếc máy bay tư nhân từ từ hạ cánh xuống sân bay, người đàn ông trung niên vừa bước ra thì "Cạch" một tiếng. 6 khẩu súng được lên đạn chĩa thẳng vào đầu ông ta, sáu người áo đen lạnh lùng mà dứt khoát, cứ đứng im chĩa súng vào ông ta cho đến khi một người đàn ông bước lên trước. 
Lãnh Mạc Thiên nhìn người đàn ông trung niên trước mắt mà cười lạnh "Chào mừng ông trở về quê hương, Tô Viễn!" Tô Viễn không biểu hiện gì nhiều, ông chỉ khẽ cười "Cách chào đón của cậu hơi độc đáo đó!" 
- Ông quá khen! - Lãnh Mạc Thiên nhếch môi cười rồi quay người đi - Giờ thì chúng ta nên tìm chỗ nào hàn huyên đi nhỉ? Giữa ông và tôi có rất nhiều chuyện cần phải nói đó! 
- Được thôi, vì đó cũng là lí do tôi trở về... - Tô Viễn 
- Không biết nên khen ông dũng cảm hay ngu ngốc đây nhỉ? Tự nộp mạng sao? 
- Tôi có thể không trả lời câu hỏi này được chứ!? Nếu cậu không muốn mất thời gian thì tôi nghĩ chúng ta nên đi thôi 
Lãnh Mạc Thiên hừ lạnh bước đi trước, theo sau là bốn người áo đen và Tô Viễn bị hai người áo đen đi sát theo giám sát. Một màn giơ súng vừa rồi không ai thấy vì sân bay này đã bị Lãnh thị niêm ngoặt trong hôm nay. Sự vắng vẻ này có lẽ là một cách rất xứng đáng để chào đón ông trở về quê hương này. Tô Viễn thầm tự giễu, dù có chết thì cũng phải chết trên quê hương của mình. 
******************** 
Lúc này tại biệt thự Lãnh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-chi-yeu-minh-em/1328119/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.