Chương trước
Chương sau
“Nhất định phải đi sao?” Tầm Thiên Hoan do dự, đôi mi thanh tú nhăn lại.

Bắc Khả Uy gỡ kính râm xuống nhìn cô, thanh âm lạnh lùng: “Vấn đề này cô hỏi ba lần rồi.”

“Nhưng…..” Lại do dự…..

Bắc Khả Uy có vẻ không vui, nói: “Đi đến nhà mẹ cô chứ có phải đi đến thượng đầu đài đâu?”

Tầm Thiên Hoan trừng mắt nhìn hắn: “Ai, không thèm nghe anh nói, về thì về.”

“Thật là một phụ nữ chẳng rõ ràng.”

Đúng vậy, nếu người khác nhìn thì thật là rất ù ù cạc cạc, người con gái nào đi lấy chồng mà lại không thích về nhà mẹ đẻ chứ? Hết lần này tới lần khác cô đều không làm được, cô không dám, trong nhà đó còn có cậu em trai làm cô sợ hãi. Không biết nếu cô trở về Tầm Tân Đồng sẽ có phản ứng gì? Đúng vậy, cô rất muốn trốn tránh, trốn tránh đối mặt với thực tế…..

Ngồi trong xe Lincoln về nhà mẹ, Tầm Thiên Hoan cúi đầu, nội tâm quá mức hốt hoảng, không ngừng cắn đầu ngón tay. Cô mong xe đi thật chậm, ai ngờ chỉ một lát là tới nơi……

Xe dừng lại.

Đã thấy ba mẹ ở cửa chờ từ lâu.

“Mẹ!” Tầm Thiên Hoan vừa xuống xe lập tức bổ nhào vào ngực mẹ, tận tình làm nũng.

Bắc Khả Uy đi đằng sau, rất lễ phép chào hỏi: “Ba, mẹ, Cùng Hâm bất hiếu, lâu như vậy mới đến thăm ba mẹ.”

Cha mẹ Tầm Thiên Hoan cũng khách sáo chào hỏi Bắc Khả Uy, sau đó tất cả đi vào nhà.

Cha Tầm Thiên Hoan đi song song với Bắc Khả Uy, mẹ thì đi cùng cô, tựa như còn chưa nói hết.

Hai người đàn ông nói chuyện đàn ông, hai người phụ nữ nói chuyện phụ nữ.

“Thiên Hoan, con không gây họa gì cho Bắc gia đấy chứ?”

Tầm Thiên Hoan nhướn mày: “Không có, mẹ, sao mẹ lại không tin tưởng con gái mình vậy?”

Mẹ Tầm Thiên Hoàn cười: “Sao con lại nói thế?”

Tầm Thiên Hoan bĩu bĩu môi: “Xem ra trong lòng mẹ con mãi mãi là một cô bé con.”

“Biết rõ là tốt rồi.”

Hỏi han ân cần mấy câu, Tầm Thiên Hoan trong lòng lại càng bất an, rốt cuộc không nhịn được: “Mẹ, Tân Đồng đâu?”

“Tân Đồng?” Mẹ cô nghe thấy bừng tỉnh, nói: “Nó không phải vừa mới ở đây sao? Đã chạy đi đâu mất rồi?Ai, con cũng phải quan tâm đến nó một chút, gần đây nó lạ lắm, không giống như con biết đâu.”

Tầm Thiên Hoan giọng nói có chút hờn dỗi, bĩu bĩu môi nói: “Mẹ chỉ quan tâm đến Tân Đồng thôi!”

Mẹ cô nở nụ cười: “Không phải đâu. Con bây giờ còn ghen với cả em con sao?”

“Mẹ, con không có!”

“Mẹ đùa con thôi!”

“Ha ha. Mẹ, búp bê của con đâu rồi? Còn con cá vàng nhỏ nữa? Chúng đều ở đây chứ?”

Mẹ Tầm Thiên Hoan cười nói: “Mẹ biết con nhất định sẽ nhớ chúng, nên đã cẩn thận giữ lại. Ngày nào Tân Đồng cũng cho cá ăn đấy!”

Trước kia Tầm Thiên Hoan thường xuyên không ở nhà, trên danh nghĩa là cô mua cá vàng nhưng thực tế đều là do Tầm Tân Đồng nuôi, bây giờ vẫn vậy.

Nghe nhắc đến Tân Đồng, đáy mắt Tầm Thiên Hoan u ám, nói: “A….. con vào phòng xem thử.”

Tầm Thiên Hoan bước về phía căn phòng quen thuộc, nhẹ nhàng mở cửa phòng mình ra, liếc nhìn vào quả nhiên mọi thứ đều không đổi, vẫn y nguyên như vậy. Tất cả sự chú ý của Tầm Thiên Hoan bị hút đến nơi đặt bể cá, lập tức vui vẻ chạy tới: “Oa, cá nhỏ, đã lâu không gặp….”

Bể cá trong suốt đựng hai phần nước trong, hai chú cá vàng nhỏ bơi qua bơi lại, rất tự tại.

Tầm Thiên Hoan ánh mặt chợt bất động, người tức khắc cũng đờ, còn không kịp xoay người đã bị người sau lưng ôm lấy. Một mùi nhẹ nhàng kín đáo ập tới, Tầm Thiên Hoan đương nhiên rất rõ loại không khí này, cảm thấy không thở nổi, gần như trái tim đang ngừng đập…..

Tầm Thiên Hoan sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn xuống, thấy hai cánh tay đang ôm chặt eo mình. Tầm Thiên Hoan cắn môi run rẩy, trong giọng nói phảng phất tức giận: “Buông ra!”

Cô không dám lớn tiếng, hết sức nhỏ giọng, trong nhà cách âm không tốt chỉ sợ mọi người biết.

“Em nhớ chị, thật sự nhớ….quá….”

Khuôn mặt tuấn tú của Tầm Tân Đồng dán trên tóc cô, nhắm mắt lại, như một chú mèo con nhẹ nhàng cọ xát, tranh thủ hưởng thụ, cánh tay không tự chủ được siết chặt…..

Tầm Thiên Hoan gắt gao cắn chặt răng: “Câm miệng!”

Điên rồi, cô thật sự điên rồi, loại sự tình này làm sao lại xảy ra với cô chứ? Cô tự nhận mình không hề có sức hấp dẫn nha! Ngay cả em trai thân thiết của mình….. Đáng chết, càng nghĩ càng không chịu nổi!

Đối với sự phẫn nộ của Tầm Thiên Hoan, Tầm Tân Đồng ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn nhẹ giọng hỏi cô, hơi thở sâu kín phả bên tai cô, mập mờ đến cực điểm: “Chị có nghĩ đến em không?”

Tầm Thiên Hoan quả quyết nói: “Không có!”

Nghĩ, sao lại không nghĩ? Nhưng không giống với trước kia, hắn bây giờ là ác mộng của cô!

Tầm Tân Đồng hơi động, rút một cánh tay bên hông Tầm Thiên Hoan ra, một tay vẫn giữ chặt thân thể mềm mại của cô, còn tay kia nhẹ nhàng nâng lên, chậm rãi đẩy mấy sợi tóc trên vai cô lên mũi ngửi, sau đó vén qua một bên. Hắn từ đằng sau chậm rãi vuốt ve vai cô, vuốt ve da thịt trơn mềm. Trong nháy mặt tựa hồ có điện giật, chỉ thấy thân thể Tầm Thiên Hoan run rẩy, đáy mắt đột nhiên hiện tia sợ hãi, đột nhiên nhắm mắt lại. Nhưng trong thanh tĩnh càng cảm nhận rõ ràng lực cánh tay kia nhẹ nhàng vuốt ve nơi bả vai lộ ra, sau đó từ bả vai chậm rãi lên cổ, như một con rắn dao động chậm rãi lên xuống, rồi đột nhiên nhéo ở cằm cô.

Tầm Thiên Hoan cả kinh, muốn giãy, lại bị véo đau đến không nhúc nhích được, chỉ thấy Tầm Tân Đồng mỉm cười nói: “Đừng nói như vậy, em rất khó chấp nhận. Chị thực sự không nghĩ đến em sao?”

Tầm Thiên Hoan nhướng mày, bởi vì bị nhéo ở dưới cằm, đến nói cũng khó khăn: “Không, muốn ồn ào…..”

Tầm Tân Đồng đột nhiên buông cằm cô ra, tay chậm rãi rời xuống, mục đích chính xác, rơi thẳng xuống bầu ngực sữa của cô.

Tầm Thiên Hoan kinh ngạc mở to hai mắt! Ngừng thở!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.