"Thụy, xin chờ một chút. Ta nói xong rồi người hãy quyết định a"
"Nguyệt nhi, nàng?" Thụy hoài nghi, ngừng lại một lát rồi hỏi tôi rất nghiêm túc "Sao đột nhiên nàng lại muốn quản những việc này, hơn nữa, Dương vì sao lại nói việc này cho nàng nghe....Nàng rốt cuộc...."
"Thụy, người quên là đã đồng ý với ta rồi sao? Người phải tin tưởng ta!" Tôi đáp lại lạnh lùng, một chút tình cảm cũng không có. Tôi biết, hắn là Hoàng thượng, những ưu tư của hắn, những lo nghĩ của hắn là đáng có.Bây giờ tôi không muốn đi giải thích, cũng không còn sức mà giải thích.
"Hoàng huynh, tất cả thứ này đều do tẩu tẩu bảo đệ phái người âm thầm điều tra, Hoàng huynh xin hãy tin tưởng tẩu tẩu"
" Dương, đừng nói nữa" Tôi ngắt lời, bây giờ không phải lúc thảo luận việc này, "Thụy, ta muốn hỏi người một câu hỏi, nếu như trong bách quan có một nửa người của Thừa tướng, hơn nữa Thừa tướng lại muốn mưu phản, một nửa người đó, người có muốn cùng đem ra trị tội không?"
"Nguyệt nhi, nàng nói vậy có ý gì?"
"Ý của ta chính là, người có đồng ý thanh lọc triều đình vốn có không, nhưng nếu như vậy người cũng sẽ phải mất đi một nửa quan văn, quan võ. Hơn nữa, thời gian đó, quyền lực có thể sẽ thuộc về một số ít người những người đó."
Thụy không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn tôi. Nhất thời cả ba đều im lặng, cứ như thế mà nhìn nhau.
"Nguyệt nhi, nàng định làm thế nào? Đã đâm lao rồi, thì theo lao thôi!" Không biết đã qua bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-bang-phi/563430/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.