"Ông biết nương tôi? Ông là cha của nương?" Tôi hỏi nhỏ, nếu như lời vừa nói là thật, thế thì.... 
"Nguyệt nhi, ta là ông ngoại của con a!" Ông ấy ôm lấy tôi 
"Ông là ông ngoại con, vậy tại sao lại muốn giết cha con?" 
"Nương con, mười tám năm trước cùng với cha con bỏ trốn. Sau đó ta đi khắp nơi tìm, nhưng không gặp. Cho tới mấy năm gần đây mới phát hiện ra ngôi mộ này. Ta âm thầm điều tra ra, nương con đã mất. Nhưng ta không hề biết đến sự tồn tại của con, nhìn thấy Lãnh Phong lại lấy vợ mới, cho nên ta..." 
"Ông ngoại!" Tôi chạy tới ôm ông. 
"Nguyệt nhi của ta, thật không ngờ ta còn có con..." Nói xong ông ấy bật khóc. 
... 
Tôi quay sang Lãnh Phong nói "Cha, cha về trước, con và ông muốn nói chuyện". Ông ấy có vẻ như muốn phản đối, nhưng bắt gặp ánh mắt kiên định của tôi bèn lắc đầu rời đi. "Nguyệt nhi, mọi sự cẩn thận" 
"Ông ngoại, mấy năm gần đây ông....?" 
Nghe ông từng sự việc kể lại cho tôi nghe, tôi bắt đầu thấy cảm động. Nương, người có người cha thật tốt. Lúc đó sao nương lại.... 
"Hiện nay ông sống ở đâu?" 
"Ta cũng không có...." 
.... 
Biết ông ấy sẽ không ở trong phủ tướng quân, tôi bèn tháo miếng ngọc bội đưa cho ông "Ông cầm thứ này đến Xuân Mãn Lầu trong kinh thành, tìm Lệ nhi cô nuơng. Cô ấy sẽ sắp xếp an bài cho ông. Con phải về bây giờ, hôm khác sẽ ghé thăm ông..." 
"Nguyệt nhi" Ông gọi 
"Ông ngoại, có chuyện gì vậy?" 
"Nguyệt nhi? Con về phủ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-bang-phi/563428/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.