Chương trước
Chương sau
"Hoàng thượng từ bi, lão thần vẫn chưa tìm ra, bởi vì không nhìn thấy người, cho nên không cách nào tìm được mà hiện tại chỉ để lại một tín phong"
"Thư? Mau đưa trẫm xem" Thụy mặt đầy kích động.
Thư đưa cho Hoàng thượng.
"Có điều bẩm Hoàng thượng, thần đã xem qua, chỉ là một tờ giấy trắng, cho nên..."
Giấy trắng? Rút phong thư ra, nhìn trái nhìn phải, tuyệt nhiên vẫn là một tờ giấy trắng...
Sao lại là giấy trắng? Rút cuộc là ai làm vậy? Nếu như là địch nhân, lẽ ra không nên... Còn nếu là bằng hữu, tại sao lại....
"Thụy, người nhìn cái này" thấy nàng rút ra một tờ giấy trắng, đặt trước mặt ta.
"Nguyệt nhi, nàng cho ta xem tờ giấy trắng tinh này làm gì? Có gì khác sao?" Ta mơ hồ hỏi.
"Thụy, người cứ tiếp tục nhìn đi"
Ta nhìn thấy nàng lấy tờ giấy đó phủ lên mặt bàn, lấy ra một chiếc cốc, rồi đổ nước trong cốc lên.
"Nguyệt nhi, nàng làm gì vậy?"
"Thụy, người cứ chờ đi." Làm ta đành im lặng, dán mắt vào nhìn.
"Thụy, nhìn này" nàng gọi to, thấy trên giấy trắng dần dần hiện lên ba chữ "Thiếp yêu người"
"Nguyệt nhi, đây là?" Ta nghi ngờ hỏi, không chỉ bởi vì ba chữ đó, mà bởi vì sự biến hóa, rõ ràng vừa chỉ còn là một tờ giấy trắng... sao có thể có chữ?
"Thụy, đây là thiếp tặng người. Biểu thị trái tim thiếp!" Ta nhìn thấy nàng tinh nghịch cười "Thú vị không?"
"Ta đương nhiên vui rồi, ta cũng yêu nàng! Nhưng Nguyệt nhi, đây rút cuộc là gì vậy? Ta nhớ rõ đó chỉ là một tờ giấy trắng"
"Thụy, cái này là do ta học của người khác, dùng một loại thuốc nước đặc thù để viết chữ, khi gặp nước mới xuất hiện chữ, có thể dùng để viết những bí mật mà!"
Lẽ nào, lẽ nào đây chính là trường hợp Nguyệt nhi nói đến? Nếu như là vậy, thì tại sao phải làm thế?
"Hoàng thượng?"
Bên cạnh vẫn còn có người, lẽ nào là...
"Được rồi, Lý Khanh Gia, ngươi lui ra trước đi. Để trẫm nghĩ xem sao"
"Vâng, Hoàng thượng"
Ta lấy tín thư đặt lên bàn, lấy nước đổ lên trên, yên lặng chờ đợi.
Các ký tự dần dần hiện lên làm ta vô cùng hồi hộp....
Cho đến chữ cuối cùng hiện hết lên, trái tim ta thót lại. Là ai? Có ý gì?
"Hoàng thượng, không xong rồi" Tiếng của ngự sử đại phu Huyền Vũ Sơn truyền đến. Ta đã có giao phó qua, hắn có thể trực tiếp vào đây, nhưng hắn tại sao lại..
Hơn nữa bây giờ, còn tâm trí nào mà nghĩ việc này
"Vũ Sơn, ngươi cũng biết bên phủ Thái Úy có chuyện rồi?" Nhìn thấy hắn ngừng lại.
"Hoàng thượng nói đến có phải là mấy cỗ xe ngựa đựng đầy tiền bạc và binh khí đó phải không?"
"Đúng vậy. Không biết khanh nghĩ như thế nào về việc này?"
"Bẩm Hoàng thượng, việc này, thần cũng không được rõ, có điều nghe nói, hình như chưa điều tra ra tung tích, lại còn mang tới một bức thư trắng, Hoàng thượng hỏi việc này là.." Nghe thấy hắn nghi ngờ, ta vội phất phất tay.
"Ngươi qua đây xem"
" Hoàng thượng, đây là?"
"Đây chính là bức tín thư đó. Khanh cho rằng sẽ có ý gì đây?" Thụy nghi ngờ hỏi.
Huyền Sơn Vũ nhìn qua mấy chữ đã hiện lên rõ ràng "Trung nhân chi sự, dĩ thử ly gian."
Suy nghĩ một lúc, hắn mở miệng nói " Trung nhân chi sự e rằng là...... thế nhưng không biết là người nào có khả năng thế này, có điều... thần cho rằng người này có lẽ là bạn chứ không phải địch"
"Ngươi cho rằng như vậy?" Thở dài một tiếng "Có điều, ai có đủ bản lĩnh thế này? Dĩ thử li gian kia nghĩa là gì?"
"Hoàng thượng, thần xin hỏi một câu, Hoàng thượng sao có thể biết tờ giấy trắng này có chữ?"
"Cái này a, là Lãnh Phi từng dạy qua, cho nên trẫm cũng thử qua xem sao, thật không ngờ lại hiện lên chữ"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.