"Nương nương, người không sao chứ"
"Ta không sao, chúng ta tiếp tục"
Tôi tiếp tục giải thích, hiện nay, các binh sĩ đưa đến đã tổn thất một nửa, nếu như cứ thế này, sợ rằng....
Tỉ mỉ giải thích như thế này... như thế này..
"Ý kiến của nương nương rất hay, thế này mà nói, nước sông thuận lưu, bách tính cũng có thể miễn được nạn lũ lụt rồi..." Bác Vương nói.
"Được, chúng ta cứ làm như thế đi, chiểu theo ý kiến của nương nương mà làm..."
"Nương nương sao lại nghĩ ra cách này....lão phu trị thủy đã nhiều năm, cũng chưa từng..." Bác Lý mở lời.
Tôi vẫn còn muốn trả lời, nhưng cơ thể không chịu được mà ho vài tiếng.
"Hôm nay đến đây thôi, nương nương không được khỏe, chúng ta chờ hôm khác bàn luận tiếp, dù sao đi nữa, những gì cụ thể thì mọi người cũng nắm được rồi thì làm trước đi..." Lãnh Phong nói. Bọn họ cũng không nói gì thêm, lần lượt đi ra.
"Cha, ở đây xin nhờ cha giúp rồi!" Tôi dịu dàng nói với ông ta.
"Nguyệt nhi, con nói gì vậy, cha tự biết phải làm gì"
"Cha, con phải rời Lợi Châu rồi, việc ở đây giao toàn bộ cho cha phụ trách, con ở đây sợ rằng sẽ có người đến hành thích, cho nên, con quyết định trở về cung, mong cha lượng thứ..."
"Nguyệt nhi, con nói gì vậy, đã như thế, cha sẽ phái người đưa con về, tránh việc con ở đây xảy ra chuyện..." Lãnh Phong thở dài một tiếng nói.
"Đa tạ cha"
Thấy Lý Nhị bọn họ đã làm đúng như những gì tôi đã vẽ ra, cũng không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-bang-phi/563420/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.