Người đứng phía ngoài nghe thấy tiếng người trong bức trướng, khuôn mặt thấp thoáng nụ cười.
Chờ cho hai người kia đi ra mới lấy tay vén bức mành và bước vào.
"Nguyệt nhi, những gì con nói cha đã nghe hết rồi. Thật không ngờ, con gái ta lại có chí khí và biết suy nghĩ như vậy... Nếu như con là thân nam tử, chắc chắn sẽ là mãnh tướng!"
"Cha, cha lại cười con rồi" Tôi phất phất tay, khuôn mặt thể hiện sắc thái tình cảm của một tiểu nữ tử.
"Haha, xem ra con gái ta thật không đơn giản chút nào" Thấy ông ấy ha ha cười, tôi thu nét mặt.
"Cha, cha đến chỗ Nguyệt nhi, có phải là phát hiện ra điều gì?"
"Nguyệt nhi của ta ngày càng thông minh!" Lãnh Phong nhìn tôi cười cười. " Kỳ thực ta có điều tra ra một chút..." nói xong ông ấy bèn ghé sát tai tôi thì thầm.
"Quả nhiên là hắn, thật không ngờ hắn rút cuộc lại gấp gáp như vậy..."
"Cha, một vạn binh sĩ cha mang theo có đáng tin không?" Tôi đột nhiên mở lời, nghiêm túc hỏi.
"Nguyệt nhi yên tâm, bọn họ đã theo ta bao nhiêu năm, không có vấn đề gì đâu"
"Thế thì tốt"
Gọi đến Cao Phong, tôi đưa cho hắn một chiếc bình nhỏ, thì thầm nói như thế này... như thế này....
Buổi sáng hôm thứ hai
Phía ngoài có một giọng nói gấp gáp, rồi Lãnh Phong đột ngột xông vào
"Không xong rồi, Nguyệt nhi" Mặt ông ta hoang mang.
"Cha, có chuyện gì vậy?"
"Nguyệt nhi, không biết vì sao, một nửa binh sĩ ngã bệnh, con mau đi xem sao"
Cùng với Lãnh Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-bang-phi/563412/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.