Nàng nói sẽ đưa ta đi ăn món lẩu, để ta hiểu cho rõ hơn, thế nhưng ta thật không ngờ Yên nhi cũng đòi đi theo. Đột nhiên nàng đưa chúng ta đến một gian tứ hòa viên.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy đám người già và trẻ con, một lão niên giọng run run cất tiếng "Nguyệt nhi cô nương đến rồi, Yên nhi cô nương đến rồi"
Biểu hiện của lũ trẻ càng làm ta ngạc nhiên hơn, trực tiếp bổ nhào vào lòng Nguyệt nhi và Yên nhi, làm ta không biết phải làm gì. Trong tình cảnh này mà nàng cũng vui được.
Nhìn hai người bọn họ mỗi người kéo theo mấy đứa trẻ, hỏi này hỏi kia, trên mặt tràn đầy niềm vui và hạnh phúc.
"Bảo nhi, gần đây có nghe lời ông bà không? Có ngoan không? Nhớ tỷ tỷ không a?"
"Bảo nhi gần đây rất nghe lời, cũng rất nhớ Nguyệt nhi tỷ tỷ...."
"Tiểu tam cũng rất ngoan, cũng nhớ Nguyệt nhi tỷ tỷ a"
"Em cũng thế, em cũng thế...." Một lũ trẻ con nhao lên, ồn ào náo nhiệt.
"Ta thì sao? Các ngươi chỉ nhớ đến Nguyệt nhi tỷ tỷ thôi hả? Còn ta thì sao?" Giọng nói này, ta thuận mắt liếc một cái, thì ra là Yên nhi, sao mà dịu dàng, mặt đầy không phục và oan khuất.
Một em gái nhỏ, len lén chạy đến trước mặt, nhón gót thơm lên má Yên nhi một cái. Ta vội vàng chạy đến, biết Yên nhi rất ghét người khác động vào mình, vạn nhất phát hỏa, thì sẽ...
"Bọn em cũng nhớ Yên nhi tỷ tỷ" Giọng bé gái nhẹ nhàng cất lên.
Thế là sự phòng bị của ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-bang-phi/563405/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.