“Nguyệt nhi nhất thời phạm lỗi, xin hoàng tổ mẫu thứ tội” tôi cúi đầu, lần này sợ rằng… 
Không nói tôi cũng biết, vừa mới xúc phạm thiên nhan, chỉ sợ là… 
Không dám nghĩ sẽ bị trừng trị nghiêm khắc như thế nào, ngay sau đó một tiếng cười vang lên, rồi là một trận cười rộn rã. Người trước chính là Tháihoàng thái hậu, người sau là Thái hậu. 
“Đứng lên đi, Nguyệt nhi, ai gia không trách con” khuôn mặt tươi cười làm cho tôi nhẹ nhỏm thở dài một hơi 
“Thái hậu, người xem Nguyệt nhi có phải tính tình vẫn còn rất trẻ con không!” 
“Ha ha, đúng vậy, lâu rồi chưa nhìn thấy phong thái của đứa nhỏ kia” Thái hậu cười đến không ngồi thẳng lại được 
“Con nhắc nha đầu kia hả? So với Yên nhi, nha đầu này còn biết làm cho người ta đau lòng, ngươi xem cái miệng nhỏ nhắn này rất biết lấy lòng các lão bà bà chúng ta…” Thái hoàng thái hậu không có chút gì tức giận, mà lạicòn đang trêu trọc tôi 
“Hoàng tổ mẫu, người lại giễu cợt Nguyệt nhi “ 
“Nguyệt nhi, trong cung này trước mặt hoàng tổ mẫu con không cần giữ quy củnhiều như vậy” thái hậu đưa mắt nhìn tôi nói “Cứ là người hồn nhiên nhưvậy, thích như thế nào thì làm như thế đó. Mẫu hậu, người thấy có đúngkhông?” Thái hậu chuyển hướng sang Thái hoàng thái hậu 
“Đúng vậy, từ khi Nguyệt nhi đến Từ ninh cung, chúng ta có thêm không ít niềm vui thú” 
“Nguyệt nhi, sau này trước mặt ta và mẫu hậu của con không cần phải câu nệnhiều” hoàng tổ mẫu cười căn dặn, rồi bỗng lại thở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-bang-phi/563330/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.